24 tháng 11, 2010
13 tháng 10, 2010
2 tháng 10, 2010
29 tháng 6, 2010
Đoang Hồ - Người đã khuất trong chuông chiều xóm đạo. Hồn phiêu diêu ray rứt tiếng kinh cầu...
SÁM HỐI
Đoang Hồ
Và trăng gió đa tình ru mộng ảo
Giấc mơ hoang ngây ngất bến bờ xa
Người đã khuất trong chuông chiều xóm đạo
Hồn phiêu diêu ray rứt tiếng kinh cầu
Người sám hối dưới hồng ân tượng Mẹ
Xót thương ai mang thân phận tội đồ
Khi Adam liều mình xơi trái cấm
Khi Eva thành cái bóng hư vô
Khi đời con còn vướng áng mây đen
Chúa từ bi soi sáng kẻ thấp hèn
Chúa lòng lành chở che người có tội
Chúa nhân từ, con xin Chúa. A men.
(06/2010)
20 tháng 4, 2010
Đoang Hồ - Châm điếu thuốc bằng những ngọn lửa lòng. Vần vũ khói ngỡ mây chiều về vội...
ÁC MỘNG
Đoang Hồ
Lòng nứt nẻ tưởng chừng thành hoang mạc
Dạ chai sần từ dạo mưa thôi rơi
Người nhắm mắt mặc duyên tình trôi dạt
Bỏ sau lưng những rung động đầu đời
Châm điếu thuốc bằng những ngọn lửa lòng
Vần vũ khói ngỡ mây chiều về vội
Người đi xa chắc gì người không tới
Da thịt buồn nhơm nhớp nỗi chờ mong
Ta mỏi gối giữa lưng đồi gió mọng
Chân quỵ rồi trong mê lộ hoang vu
Người xa xót trở mình như cánh võng
Giấc mơ hoang nghe thân xác nhục nhừ
(04/2010)
11 tháng 4, 2010
18 tháng 3, 2010
Đoang Hồ - Phủ lá vàng rơi dáng em nằm...
LÃNG DU
Đoang Hồ
Ta còn phiêu bạt miền sơn cước
Phủ lá vàng rơi dáng em nằm
Trăng cũng vàng rơi theo bóng nước
Mộng hồn trinh nữ vọng xa xăm
Bờ xa cát bụi vàng đôi má
Sương khói quần tang góc thị thành
Phố núi ảo mờ khoe màu lạ
Đầy gùi thương nhớ mái đầu xanh
Mấy dốc mấy đèo leo miền cao
Cái tình cái nghĩa những đêm nao
Chân đã về xuôi lòng ở lại
Lưu luyến tình ai suối lệ trào
(03/2010)
3 tháng 1, 2010
Đoang Hồ - Chén rượu cuộc cờ con nhớ Cậu. Ngàn năm cát bụi nỗi niềm thương...
NHỚ CẬU
Đoang Hồ
(giỗ Cậu 19/11 al)
Con về dâng Cậu chút trầm hương
Hồn Cậu nơi xa có tỏ tường
Binh pháo chinh nhân buồn thế cuộc
Ngựa xe viễn xứ nhớ quê hương
Sống thời lên xuống dăm ba nước
Chết cũng dọc ngang một đỗi đường
Chén rượu cuộc cờ con nhớ Cậu
Ngàn năm cát bụi nỗi niềm thương
(03/01/2010 – 19/11 Kỷ Sửu)
1 tháng 1, 2010
Đoang Hồ - Vẫn biết lòng anh sa mạc trắng. Mà suốt một đời luôn khát em...
Thủy ơi, em là Nước. Nước chảy đá mòn. Trái tim anh dẫu là đá rồi cũng sẽ bị bào mòn bởi hấp lực tình yêu của em. Đời anh là sỏi đá khô khan, lòng anh là mênh mông sa mạc trắng. Sa mạc nào không luôn cần nước. Đời anh nào không luôn cần em, khát em…
THỦY
Đoang Hồ
(mừng sinh nhật vợ tôi 10/12)
Trái tim anh thuở nào như đá
Và gặp em đá ấy đã mòn
Bao năm ân ái dường chưa đã
Bạc đầu ngoảnh lại tình vẫn son
Ta nép hiên đời, nép vào nhau
Đường dài đôi lúc biết về đâu
Con trẻ như cây mùa chóng lớn
Lòng ta nhiều dạo cũng nát nhàu
Tình mãi là tình như ngày xưa
Duyên phận trăm năm cứ mong thừa
Cát bụi biển đời hoen khóe mắt
Buồn vui rồi cũng đến như mùa
Vẫn mong đồi gió vuốt ve mềm
Vẫn đợi ngàn sao âu yếm đêm
Vẫn biết lòng anh sa mạc trắng
Mà suốt một đời luôn khát em...
(12/2009)
Đoang Hồ - Dạo xa em, hồn ta chao mãi sóng. Cơn khát tình quằn quại đã bao mùa...
ĐỘC CA
Đoang Hồ
Miền đất ấy ru hồn em đầy mộng!
Còn mơ gì, vô vọng bến bờ xưa?
Dạo xa em, hồn ta chao mãi sóng!
Cơn khát tình quằn quại đã bao mùa!
Bến hoàng hôn lặng lẽ kẻ đa tình
Bờ thương nhớ tương tư người cách biệt
Chốn nhân gian nặng nỗi niềm da diết
Lời ru buồn theo mây gió mông mênh…
Tấm lòng xưa giờ tàn tạ, úa vàng
Duyên tình cũ cũng nhuốm màu hư thực
Người xa vắng nhạt nhòa trong tiềm thức
Giấc mơ đêm lạc lối bến hoang đàng
(04/2009)
Đoang Hồ - Nhiều năm tháng quẩn quanh miền phố thị. Ta đã quên ta còn Mẹ trên đời...
mẹ là Mẹ
ĐOANG HỒ
(mừng Mẹ tôi qua cơn ‘thập tử nhất sinh’.
Tạ ơn Chúa. Tạ ơn Đời)
mẹ là Mẹ nên ta thường nũng nịu
Sóng sánh hồn thơ tiếng Mẹ ru hời
mẹ là Mẹ nên lòng luôn nặng trĩu
Những âu lo con trẻ vấp chân đời
Nhiều năm tháng quẩn quanh miền phố thị
Ta đã quên ta còn Mẹ trên đời
Mẹ ta giờ mắt đã phai màu gió
Mẹ ta giờ tóc đã bạc hơn vôi
Chợt nhận ra ta thương Mẹ vô cùng
Ta cố níu dòng thời gian chậm lại
Đêm từng đêm nghe lệ lòng tuôn chảy
Ta giật mình Mẹ ta có còn không?
(Mother’s Day 12/05/2008)
Đoang Hồ - Mắt Mẹ giờ đã đọng đầy cố hương…
Tuổi đôi mươi Mẹ gồng gánh con thơ xa quê, trôi dạt vào Nam. Giờ ở tuổi thất tuần, thời gian và bệnh tật đã đọa đày xác thân Mẹ. Mẹ hoài niệm, thương nhớ về một miền quê đã xa, mong một ngày kia nhắm mắt xuôi tay, được gởi nắm xương tàn về nơi chôn nhau cắt rốn...
MẸ
Đoang Hồ
Mẹ ngồi, Mẹ khóc, Mẹ cười
Đầy trời mây trắng một thời còn bay
Tóc Mẹ giờ nhuốm màu mây
Mắt Mẹ giờ đã đọng đầy cố hương…
(04/2008)
Đoang Hồ - Thương em ta thương khắp mình…
THƯƠNG EM
Đoang Hồ
(gởi Vợ tôi – Chúc mừng sinh nhật 10/12)
Thương em ta thương ở đầu
Gió sương sớm tối dãi dầu vì ai
Thương em ta thương bờ vai
Đôi vầng nhật nguyệt nặng đầy nghĩa ân
Thương em thương lắm bàn chân
Vạn sự xa gần nào quản nắng mưa
Thương em thương mấy cho vừa
Trời nghiêng đất lở còn chưa cạn tình
Thương em ta thương khắp mình…
(12/2007)
Đoang Hồ - Mấy tiền cho một lời yêu? Chợ tình đã vãn bóng chiều chưa em!?...
TƯƠNG TƯ
Đoang Hồ
Tương tư như suối ngàn phương
Nửa đêm tỉnh giấc cảm thương phận mình
Ví dầu ai kẻ đa tình
Nghe sương đêm rụng mà thinh lặng lòng
Trời còn mưa gió thất thường
Làm sao ta hiểu tỏ tường lòng nhau?
Biết em nũng nịu buổi đầu
Vậy mà lòng vẫn nhói đau mỗi chiều
Mấy tiền cho một lời yêu?
Chợ tình đã vãn bóng chiều chưa em!?
(06/2007)
Đoang Hồ - Nụ hồng ngày ấy chưa tàn...
CHUYỆN NỤ HỒNG 8/3
Đoang Hồ
1.
Ta nâng niu một nụ hồng
Gởi vào sâu lắng cõi lòng của ta
Biết hoa cũng chỉ là hoa
Nhưng từ nơi ấy mà ta si tình
(2005)
2.
Nụ hồng ngày ấy chưa tàn
Vẫn còn đọng lại tâm can một người
Biết thời gian chẳng ngừng trôi
Mà lòng ngọng ngịu một lời yêu thương
(2006)
3.
Vì không biết tặng nụ hồng
Nên người ấy sớm lấy chồng bỏ tôi
Thời gian thì cứ mãi trôi
Giờ tôi biết tặng thì tôi đã già
Người ấy vui với người ta
Còn tôi ngồi với tháng Ba một mình
(2007)
Đoang Hồ - Khi tình yêu còn khoác chiếc áo xanh. Anh đâu nỡ ngâm mình vào rượu trắng...
HỜN GIẬN
Đoang Hồ
(gởi Vợ tôi)
Em giận dỗi làm lòng anh nghẹn đắng
Cơn gió buồn đè nặng trái tim anh
Tự lâu rồi tâm hồn anh câm lặng
Bởi duyên tình như cánh bướm mong manh
Khi tình yêu còn mặc chiếc áo xanh
Anh đâu nỡ ngâm mình vào rượu trắng
Em hãy xem như đời anh đi vắng
Dấu yêu xưa ngày tháng sẽ yên lành
Hạnh phúc chúng mình vẫn còn đây
Đừng vô vọng với trái tim gầy
Lửa tình âm ỉ trong hoài niệm
Sương khói yêu thương mãi đọng đầy
(08/2006)
Đoang Hồ - Giọt buồn cứ thế mà rơi. Lòng ta cứ thế rối bời tình em...
MƯA 3
Đoang Hồ
Giọt buồn cứ thế mà rơi
Lòng ta cứ thế rối bời tình em
Có nghe se lạnh của đêm
Mới hay phố thị ướt mềm mắt ai
Em đi bước ngắn bước dài
Em về bóng nước nhạt phai má hồng
Trời còn hậm hực tầng không
Thương em mà lòng như lửa đốt thiêu
Rằng yêu, chẳng dám nói yêu
Nhìn em cho dạ ít nhiều đầy vơi
Giọt buồn cứ thế mà rơi
Lòng ta cứ thế rối bời tình em
(06/2006)
Đoang Hồ - Lạy trời xoay ngược thời gian. Cho tôi nhặt lại muộn màng… lời yêu.
NUỐI TIẾC
Đoang Hồ
Phải không em chút dỗi hờn?
Lời yêu thuở ấy vẫn còn trên môi?
Xa em như đất xa trời
Giấu trong hoài niệm một thời yêu đương
Phải không em chút nhớ thương?
Lời yêu thuở ấy còn vương vấn lòng?
Chờ mong, mòn mỏi chờ mong
Xót xa chén rượu hương nồng dần phai
Phải không em chút đắng cay?
Lời yêu thuở ấy còn đầy tâm can?
Lạy trời xoay ngược thời gian
Cho tôi nhặt lại muộn màng… lời yêu
(05/2006)
Đoang Hồ - Những khát khao lẩn khuất tận đâu rồi?...
NGỌN NẾN ĐƠN CÔI
Đoang Hồ
Ngàn ngọn nến lung linh mừng sinh nhật
Trái tim yêu bỏng cháy nửa phận đời
Như Trinh nữ ẩn lòng trong bóng đất
Em bây giờ vẫn vậy nét nguyên khôi?
Em bây giờ… ray rứt nỗi đau tôi
Ánh trăng xưa sao lỗi hẹn cả đời
Người mòn mỏi tháng năm bên bến đợi
Kẻ rong chơi hờ hững biệt chân trời
Em bây giờ thầm lặng nỗi đơn côi
Những khát khao lẩn khuất tận đâu rồi?
Ngàn ngọn nến sao ấm lòng Trinh nữ?
Kiếp phù du ôi chua xót phận người…
(05/2006)
Đoang Hồ - Tạ từ những dấu tình xưa cũ. Khắc chạm tên em tiễn biệt đời...
TIỄN EM
Đoang Hồ
Cuối cùng rồi cũng tiễn người đi
Hoa cỏ ngày đưa chẳng có gì
Tay ấp ôm tay, lời tắt nghẹn
Mắt âu yếm mắt, để làm chi…
Dăm bước đã mơ về xứ biển
Quay lưng góc phố thấy vơi lòng
Biết tình đã cạn, thôi đừng đến
Hò hẹn nửa lời, người cũng không…
Chén rượu đa mang nặng một đời
Ân tình chưa trọn đã dần vơi
Người xa phố thị, tôi buồn nhớ
Trời đất mông mênh, giấu một lời…
(04/2006)
Đoang Hồ - Trải tình ra giữa chợ đời. Mà nghe thiên hạ lắm lời nhỏ to...
Đoang Hồ
Đã tàn đâu những cơn mê?
Duyên tình chưa vẹn, đường về còn xa!
Mong nhớ lắm một mái nhà
Đò xưa mãi đợi, mà ta mãi tìm…
Lãng du cùng những cánh chim
Thiên di qua mọi góc miền yêu thương
Tình sao không lối chẳng đường
Lạc trong trời đất vô thường, người ơi
Trải tình ra giữa chợ đời
Mà nghe thiên hạ lắm lời nhỏ to
Về thôi cho kịp chuyến đò
Ven sông lúp xúp nấm mồ cơn mê
(04/2006)
Đã tàn đâu những cơn mê?
Duyên tình chưa vẹn, đường về còn xa!
Mong nhớ lắm một mái nhà
Đò xưa mãi đợi, mà ta mãi tìm…
Lãng du cùng những cánh chim
Thiên di qua mọi góc miền yêu thương
Tình sao không lối chẳng đường
Lạc trong trời đất vô thường, người ơi
Trải tình ra giữa chợ đời
Mà nghe thiên hạ lắm lời nhỏ to
Về thôi cho kịp chuyến đò
Ven sông lúp xúp nấm mồ cơn mê
(04/2006)
Đoang Hồ - Ly rượu mừng nhấm nháp những bờ môi...
UỐNG RƯỢU 3
Đoang Hồ
Nắng tháng Tư bỏng cháy nửa phận người
Gió đa tình bàng bạc trái tim côi
Người đã xa nhạt nhòa bao kỷ niệm
Ly rượu buồn khây khỏa những bờ môi!
Ngày đã say, và đêm rồi sẽ say
Tình đã đi, ôi chua xót thân này
Ngàn giọt đắng, xin nuốt ngàn giọt đắng
Gột rửa lòng vung vãi khắp cỏ cây
Tình ngã nghiêng bên bóng đời xiêu vẹo
Quẳng xác thân vào nhơ nhớp bùn lầy
Đừng bám víu và xin đừng níu kéo
Mặc cả tình, phơn phởn, em là ai!?
Một sáng mai, tôi quờ quạng tìm tôi
Tình phục sinh, tình đã hiển linh rồi
Và nhựa sống chảy bừng từ tăm tối
Ly rượu mừng nhấm nháp những bờ môi!
(04/2006)