31 tháng 12, 2011

Lý Đoàn Tín - Kiều nữ ơi! Ai mang vết thương muối xát quặn lòng...





THƯ VIẾT CẢI LƯƠNG
CHO NGƯỜI 
Lý Đoàn Tín
(tặng “báu vật” của tôi)



Đã lâu rồi, lòng ta tĩnh mịch như mặt hồ không gợn sóng. Bỗng nhiên, người xuất hiện để những chiều dài ra trong niềm thương nhớ, để định mệnh lại chọc ghẹo trái tim dễ tổn thương lỗi nhịp loạn cuồng.

Ánh mắt nào ngây dại buổi hoàng hôn. Vai thiếu nữ buông chùng, tóc mây xanh hờ hững, bờ môi mềm cuốn ta vào nỗi đau dịu ngọt... Vệ nữ nào về trong đêm nay…

Phía sau vầng hào quang của vinh quang là cay đắng, “giọt nước mắt rơi về phía nụ cười”, em hồn nhiên dạo quanh đời, hát ca lòng họa mi buổi sáng, ta chiều rồi, đếm lá vàng khô. Ta dối lòng ta cảm giác mơ hồ, thương cho lắm để rồi đau cho lắm.

Thương giấc ngủ âm thầm vò võ, đau con đường căn gác nhỏ xiêu xiêu, định mệnh không trớ trêu nên ta phải gặp người, đa đoan quá hàng cây buồn để rồi xơ xác lá.

Con đường nào em thường đi qua, cho ta gửi tình ta trong từng viên đá, run lòng hoa, bờ cỏ đếm chân hồng.

Gọi tên người từ trời đêm thăm thẳm, từ ban mai đợi nắng, giọt sương tan tiếc nuối phút trăng tàn. Gọi tên người tim ta chùng xuống, Kiều nữ ơi! Ai mang vết thương muối xát quặn lòng.
(Tp. Hồ Chí Minh, 11.2011)





Sự Thành – Rượu soi ngày đầu bạc. Trải mời cuộc rong chơi...




Rượu cuối năm
SỰ THÀNH

Chỉ chừng mươi cuộc rượu
Chúng mình già thêm năm
Tay trần em châm rượu
Mùa xuân sang âm thầm

Chỉ chừng mươi cuộc tình
Thơ rộ mùa tái giá
Biết em nào cũng xinh
Rồi em nào cũng nản

Chỉ chừng mươi đứa bạn
Cũng đủ một chiếu đời
Trải mời cuộc rong chơi
Rượu soi ngày đầu bạc
(31/12/2011)





Kiều Thành - Tóc ta dù có bạc dần. Tấm lòng trinh bạch trong ngần bạn ơi...


Cuộc rượu hôm đó rất vui với những người có thể chia sẻ hết nỗi lòng nhưng tôi chợt nghĩ rồi sẽ còn được bao nhiêu lần như thế này nữa. Cảm xúc đến, tôi viết nhanh bài thơ “Dốc bầu tâm sự” rồi đọc cho tất cả cùng nghe. Có người thích, có người không, bảo sao buồn thế, tác giả muốn chết à. Nhưng thật sự là vậy, có cái gì tồn tại mãi đâu, người đầu tiên phản đối bài thơ hôm nay không còn nữa. Để tưởng nhớ người bạn cũng là người anh, tôi đưa bài thơ này lên thay nén tâm nhang kỷ niệm 7 năm ngày mất của anh Vũ Quang Thịnh.

Dốc bầu tâm sự
KIỀU THÀNH

Hôm nay mình uống cho say
Sau này chưa chắc có ngày gặp nhau
Đời người là giấc chiêm bao
Thế gian là cuộc bể dâu khôn lường
Rồi đây xa cách ngàn phương
Có còn nhớ, có còn thương bạn bè?
Dốc bầu tâm sự nhau nghe
Rồi mai mốt có kẻ về trăm năm
Rót đầy ly rượu sủi tăm
Thuốc thơm một điếu gọi thầm cố nhân
Tóc ta dù có bạc dần
Tấm lòng trinh bạch trong ngần bạn ơi
Bạn say, mình cũng say rồi
Nâng thêm một chén ly bôi cuối cùng
(2001)





15 tháng 12, 2011

Đoang Hồ - Đã từng rét buốt tháng ngày đông. Mới quý làm sao bếp lửa hồng. Tạo hóa xoay vần lo đến lượt. Tình đời san sẻ có vui không?...




ĐÔNG CẢM
Đoang Hồ

Đã từng rét buốt tháng ngày đông
Mới quý làm sao bếp lửa hồng
Cái đĩ co ro nằm giữ chợ
Thằng cu cúm rúm đứng canh đồng
Ăn sương uống gió mà no dạ
Quấn chiếu trùm chăn chẳng ấm lòng
Tạo hóa xoay vần lo đến lượt 
Tình đời san sẻ có vui không?...
(12/2011)







9 tháng 12, 2011

Đoang Hồ - Mười chín năm ta thắp nến cho em...




Mười chín năm yêu
ĐOANG HỒ
(gởi Vợ tôi – Chúc mừng sinh nhật 10/12)

Anh thắp lên mười chín ngọn nến hồng
Trả lại em những nõn nà mười tám
Anh hái vội những vì sao thức sớm
Trả lại em những lóng lánh đôi mươi

Mười chín năm như một chuyến rong chơi
Ta ngao du bên ái tình chồng vợ
Ta đi qua những giận hờn, thương nhớ
Nhóm lửa lòng sưởi ấm những tin yêu

Khi khói sương len lỏi giấc mơ chiều
Khi da thịt chớm vào mùa khô hạn
Nước mắt buồn trào tuôn vào đêm vắng
Trái tim buồn thổn thức nỗi hư không

Anh thắp thêm mười chín ngọn nến hồng
Mong cho em nhiều tháng năm hạnh phúc
Và nhiều hơn những gì em mơ ước
Mãi yêu đời và yêu những mùa xưa
(12/2011)