Cuộc rượu hôm đó rất vui với những người có thể chia sẻ hết nỗi lòng nhưng tôi chợt nghĩ rồi sẽ còn được bao nhiêu lần như thế này nữa. Cảm xúc đến, tôi viết nhanh bài thơ “Dốc bầu tâm sự” rồi đọc cho tất cả cùng nghe. Có người thích, có người không, bảo sao buồn thế, tác giả muốn chết à. Nhưng thật sự là vậy, có cái gì tồn tại mãi đâu, người đầu tiên phản đối bài thơ hôm nay không còn nữa. Để tưởng nhớ người bạn cũng là người anh, tôi đưa bài thơ này lên thay nén tâm nhang kỷ niệm 7 năm ngày mất của anh Vũ Quang Thịnh.
Dốc bầu tâm sự
KIỀU THÀNH
Hôm nay mình uống cho say
Sau này chưa chắc có ngày gặp nhau
Đời người là giấc chiêm bao
Thế gian là cuộc bể dâu khôn lường
Rồi đây xa cách ngàn phương
Có còn nhớ, có còn thương bạn bè?
Dốc bầu tâm sự nhau nghe
Rồi mai mốt có kẻ về trăm năm
Rót đầy ly rượu sủi tăm
Thuốc thơm một điếu gọi thầm cố nhân
Tóc ta dù có bạc dần
Tấm lòng trinh bạch trong ngần bạn ơi
Bạn say, mình cũng say rồi
Nâng thêm một chén ly bôi cuối cùng
(2001)
Cũng cùng một thứ rượu nhưng có lúc nghe hương vị nồng nàn ngây ngất, lúc lại đắng cay…Uống rượu để tâm hồn bay bổng thăng hoa thì chỉ có:
Trả lờiXóa“Chỉ chừng mươi đứa bạn
Cũng đủ một chiếu đời
Trải mời cuộc rong chơi
Rượu soi ngày đầu bạc”
(Thư Sanh)
Chén rượu đỏ lòng
XóaPhận người hư không
Mơ ngày bạc tóc
Ừ thêm một chén nữa.
Trả lờiXóaChắc gì ta đã say.
Uống cho đất bằng lại.
Sao mây nghiêng thế này???