21 tháng 6, 2012

Lý Đoàn Tín - Chiều nay, trên đường luân lạc, thấy thương thương một loài hoa lặng lẽ khiêm cung, khoe sắc bên đường...









HOA DÃ QUỲ
Lý Đoàn Tín


Cuối thu, dọc quốc lộ 14 đi Cao nguyên, qua những khúc cua bất ngờ, bạn sẽ gặp một loại hoa vàng rực, có khi là một khóm nấp dưới ngàn lau, hoặc có khi là một mảng dài bên tán rừng thưa: Hoa Dã quỳ.

Hoa dã quỳ có màu vàng sậm, tưởng chừng như gom hết nắng thu để chín trong một chiều se lạnh của cao nguyên.

Nắng vàng cao nguyên trong như mật, trải lên khóm Dã quỳ tạo nên một hoà sắc huy hoàng, một cơn gió nhẹ, khóm Dã quỳ xao động như đàn bướm từ xuân vừa đậu xuống thảm xanh, lay động ánh vàng.

Hoa Dã quỳ chưa bao giờ xuất hiện trong các nghi lễ của tiệc tùng, chưa bao giờ được đón Xuân với các gia đình Việt nam cùng người anh em: Hoa cúc.

Bỗng nhiên tôi nhớ đến một câu thơ không rõ tác giả mà một người bạn đã đọc cho nghe: “Hoa vàng quá, bướm vàng không nỡ đậu…”

Chiều nay, trên đường luân lạc, thấy thương thương một loài hoa lặng lẽ khiêm cung, khoe sắc bên đường.
(Dăklăk - Tp.HCM, 31.10.2003)





18 tháng 6, 2012

Đoang Hồ -Ừ nhỉ! nhà tôi sát cạnh nàng. Vậy mà mấy thuở chỉ mơ sang. Tầm tầm giời ạ buồn ai đổ. Dấu ái buông chùng uất nghẹn tang...




BƯỚM BÍNH ĐƯỜNG THI
Đoang Hồ
(nhân dịp thăm nhà lưu niệm Nguyễn Bính)

Ừ nhỉ! nhà tôi sát cạnh nàng
Vậy mà mấy thuở chỉ mơ sang
Mồng tơi ngã dậu xanh rờn lối
Bụt dã nghiêng phên đỏ rực hàng
Mắt đắm tương tư hồn điệp trắng
Lòng say mộng mị sắc tơ vàng
Tầm tầm giời ạ buồn ai đổ
Dấu ái buông chùng uất nghẹn tang
(07/2012)

* Nhà lưu niệm Nguyễn Bính số 23 Đường số 11, P.11, Q.Gò Vấp, Tp.HCM






15 tháng 6, 2012

Đoang Hồ - Vòm mây bóng hạc lượn xanh trời. Nhớ mẹ nỗi niềm thẳm vọng khơi. Mượn khói hương trầm lau sóng mắt. Tâm can ngấn đọng biết bao lời...




THƯƠNG NHỚ MẸ
Đoang Hồ

Vòm mây bóng hạc lượn xanh trời
Nhớ mẹ nỗi niềm thẳm vọng khơi
Lệ tủi vàng rơi ngày nở nhụy
Hoa vui sớm tắt buổi khai đời
Quanh năm chèo chống mơ sông cạn
Suốt tháng gánh gồng ước biển vơi
Mượn khói hương trầm lau sóng mắt
Tâm can ngấn đọng biết bao lời
(06/2012)





Đoang Hồ - Mà nghe tâm khảm xót xa lời…




VÀ MỘT NGÀY…
Đoang Hồ
(họa bài Niềm Riêng – thơ Kiều Thành)

Lòng ai lụa trắng vắt ngang trời
Nối lệ u hoài cát bụi khơi
Dáng mẹ guộc gầy nương xứ thánh
Thân cha còm cõi vịn hiên đời
Nhân sinh thắp mãi nay mùa cạn
Nghĩa chí vung hoài lúc điểm vơi
Vẫn hiểu mai ngày xanh bóng đất
Mà nghe tâm khảm xót xa lời…
(06/2012)





1 tháng 6, 2012

Lý Đoàn Tín - Chút nhỏ nhen của Phương Tần đủ đưa tôi về quá khứ vàng phai...







Chớm ghen cùng ƯỚC GHEN
Lý Đoàn Tín



Từ thị trấn Chơn Thành về Sài Gòn, có một đoạn đường chạy qua rừng cao su gần giáp Bến Cát, Bình Dương theo quốc lộ 13.

Rừng cao su mùa cuối đông là mùa đẹp nhất, mùa thay lá não nùng. Thật lạ, cây cao su không thay lá vào mùa thu nên các thi sĩ ít ai nói đến nó. Tôi là bạn của các “thi lẻ” nên hôm nay mạo muội nói lên tiếng lòng khi đọc ƯỚC GHEN của Phương Tần.

Mùa thay lá cho thân cành xương xẩu, nâu đen trên nền trời xanh, công bố sự hy sinh cho chồi non mùa tới. Lá vàng rụng xuống, vàng thật lòng, rụng xuống gốc xanh, rụng tràn ra đường, cứ mỗi chuyến xe qua lại theo gió lên trời, rồi la đà buông xuống, rồi lạc lõng khoe sắc vàng buồn rười rượi, rồi âm thầm lặng lẽ đếm bước chân ai bằng thân phận của loài lá mục cam chịu đất mùn…

Mùa này rừng cao su chưa có lá vàng nhưng sao tôi cũng cứ hình dung một ngày nào đó lá ngậm ngùi theo gió lìa cành. Rồi tôi chớm ghen. Rồi tôi chớm hèn. Rồi lòng tôi bỏ ngõ để tràn về lá vàng mùa cao su 25 năm trước. Khi đó, nàng e ấp cùng tôi đi trong sắc vàng mùa cao su thay lá. Khi đó, lòng còn hồi hộp chuẩn bị đón mùa Xuân mới và mùa yêu hàm tiếu mơ hồ.

Chút nhỏ nhen của Phương Tần đủ đưa tôi về quá khứ vàng phai. Soi gương thì lâu nay không dám vì đọc Đoang Hồ nên mới biết mình già quá đi mất nhưng một bóng hình để ghen thì cũng bắt đầu gây thương gây nhớ…
(20/09/2012)