HOA DÃ QUỲ
Lý Đoàn Tín
Cuối thu, dọc quốc lộ 14 đi Cao nguyên, qua những khúc cua bất ngờ, bạn sẽ gặp một loại hoa vàng rực, có khi là một khóm nấp dưới ngàn lau, hoặc có khi là một mảng dài bên tán rừng thưa: Hoa Dã quỳ.
Hoa dã quỳ có màu vàng sậm, tưởng chừng như gom hết nắng thu để chín trong một chiều se lạnh của cao nguyên.
Nắng vàng cao nguyên trong như mật, trải lên khóm Dã quỳ tạo nên một hoà sắc huy hoàng, một cơn gió nhẹ, khóm Dã quỳ xao động như đàn bướm từ xuân vừa đậu xuống thảm xanh, lay động ánh vàng.
Hoa Dã quỳ chưa bao giờ xuất hiện trong các nghi lễ của tiệc tùng, chưa bao giờ được đón Xuân với các gia đình Việt nam cùng người anh em: Hoa cúc.
Bỗng nhiên tôi nhớ đến một câu thơ không rõ tác giả mà một người bạn đã đọc cho nghe: “Hoa vàng quá, bướm vàng không nỡ đậu…”
Chiều nay, trên đường luân lạc, thấy thương thương một loài hoa lặng lẽ khiêm cung, khoe sắc bên đường.
(Dăklăk - Tp.HCM, 31.10.2003)
Mình đã đọc bài này khá lâu của Tín,đã gửi cho các bạn cùng xem và mọi người rất thích. Bài viết ngắn thôi nhưng thật đầy đủ, như Tín đã viết:" thương một loài hoa lặng lẽ khiêm cung, khoe sắc bên đường"
Trả lờiXóaCảm ơn Phi Toàn đã ghé thăm và gởi chút tâm tình cùng HOA DÃ QUỲ của Lý Đoàn Tín.
XóaTa yêu hoa nào phải vì hoa khoe sắc màu rực rỡ
Ta thương hoa vì lòng ta cũng như hoa...
Nhận xét này đã bị tác giả xóa.
Xóa