Nói đến cuộc sống miền biển, người ta thường nghĩ ngay đến cảnh những chuyến tàu về với đầy ắp cá tôm, cảnh những phụ nữ khom mình giặt giũ, vá lưới hay phơi cá, mực bên bờ cát trắng. Có ai đã từng nghĩ đến những góc khuất khác, chẳng hạn, về đời sống vợ chồng của người miền biển, nhất là những cặp đôi trẻ hay chưa? Cuộc sống lứa đôi của người miền biển luôn bị chia cách bởi những chuyến khơi xa, kéo dài hàng tháng trời. Và trong khoảng thời gian ấy, biết bao thử thách, nhớ nhung và chờ đợi từ hai phía. Luôn khắc khoải trong tôi câu nói đầu tiên (đúng hơn là la to) từ xa mỗi khi ông xã lên bờ: “Bà xã! Có nhớ anh không?”
BIỂN VẪN XANH
Maria Thanh Thủy
Đừng hỏi em rằng có nhớ anh
Bao đêm thổn thức mộng không lành
Hàng dương rủ rỉ đâu chừa khắc
Lũ sóng thầm thì chẳng bỏ canh
Những tưởng sương rơi là đổ giậu
Chừng nghe bão nổi chắc xiêu thành
Mượn màu hương khói nương Trời Phật
Lòng nhắc nhở lòng biển vẫn xanh
(Long Hải, 08/2012)
Mô Phật! Maria Thanh Thủy ơi, thơ bạn xúc động quá. Cầu Chúa và Phật phù hộ cho gia đình bạn.
Trả lờiXóaBác Đoang Hồ họa thơ cũng hết ý luôn.
Trả lờiXóaBác Đoang hồ là phù thủy của từ ngữ đó, biết không?
Trả lờiXóaTHU VỀ CÂY LÁ VẪN XANH
Trả lờiXóaEm là bến đỗ của thuyền anh
Rũ hết chông gai hưởng ngọt lành
Thuở ấy phong trần qua mấy nẻo
Bây giờ hạnh phúc ủ năm canh
Bờ yên gác mái cơn mơ thoả
Chỗ hợp dừng chân giấc mộng thành
Cứ ngỡ thu về cây úa lá
Vẫn còn mơn mởn những chồi xanh.
(27/9/12)
DH ơi, cho mình sửa lại câu kết nha:
Trả lờiXóaTHU VỀ CÂY LÁ VẪN XANH
Em là bến đỗ của thuyền anh
Rũ hết chông gai hưởng ngọt lành
Thuở ấy phong trần qua mấy nẻo
Bây giờ hạnh phúc ủ năm canh
Bờ yên gác mái cơn mơ thoả
Chỗ hợp dừng chân giấc mộng thành
Cứ ngỡ thu về cây úa lá
Bất ngờ mơn mởn nảy chồi xanh.
(27/9/12)
Như miên man, phảng phất đâu đây những xúc cảm về một thuở "Phương xa", Kiều Thành đã ngầm dụng sắc xanh của non ngàn để họa tấu cùng hoài niệm xanh của biển. Non thì khó đổi, bến lại dể dời. Đã du ca qua mấy nẻo phong trần, giờ đây, ta hồ nghi Kiều Thành tạm gác mái, dừng chân ở bến nào mà mầm yêu, chồi nhớ đang mùa mơn mởn.
XóaEm là bến đỗ của thuyền anh
Rũ hết chông gai hưởng ngọt lành
Tuyệt! Đã xác định?
Đoang Hồ nói hơi bị đúng nha, cảm ơn bạn!
XóaKT xin trả lời bạn: ĐÃ XÁC ĐỊNH!
Dạo này không thấy bóng dáng Hương Thủy ghé qua tâm tình. Các Lão thấy hụt hẫng, thiêu thiếu cái gì ấy. Nhờ Lão Đại thị sát xem nhà Hương Thủy có chuyện gì không nhé?
XóaChào các Lão thân yêu:
XóaLão Đại giỏi vậy hả các lão, ở xa thế mà vẫn thị sát được nhà Hương Thủy à? Dạo này muội thấy Lão Đại yêu đời lắm, lúc nào cũng vẫn còn tươi và vẫn mãi xanh thôi, Lão Nhị phải học tập đàn anh đi thôi chứ buồn buồn hoài làm muội cũng buồn theo.Còn Lão Tam nữa, dạo này nói chuyện cũng hơi khó hiểu ???.
Các lão và sư muội thân mến!
XóaLão Đại tôi hay ghé nhà Hương Thuỷ là blog Hương Thời Gian đó, thấy Thuỷ muội dạo này tiếp khách vào thăm HTG nhiều nên có thể không rảnh để ghé thăm nơi này ấy mà!? Đại tôi chỉ biết bấy nhiêu thôi, mong cả nhà thông cảm!
Biển xanh xanh cho lòng anh yêu biển
Trả lờiXóaThu xanh xanh cho lá mãi yêu cành
Nước xanh xanh cho thuyền anh in bóng
Mộng xanh xanh cho em mãi yêu anh!
Bài xướng của Maria Thanh Thủy quá tuyệt! May mắn cho cái anh nào đó sở hữu bài thơ này. Hehe…
Trả lờiXóaLời dẫn của huynh Đoang Hồ như khúc sáo dạo đầu, dẫn dắt người đọc chuẩn bị tâm thế đón nhận hồn thơ sắp được diễn ngâm.
Tuần tự từng bài ngâm, tiếng sáo ấy luyến láy theo từng cung bậc cảm xúc.
Cuối mỗi entry, nếu ta được nghe tiếng đàn của Lý huynh, chầm chậm thả hồn theo từng giai điệu, tiết tấu của mỗi bài; cuộn vo lại rồi mổ xẻ ra, tung lên trời, bày ra thảm,… thì thôi rồi Dũng ơi!
Có được vậy thì đệ nghĩ thơ nhà mình thêm bay bổng và mềm mượt hơn.
Chúng ta đợi chờ tiếng đàn của Lý huynh ở cuối mỗi entry. Đệ đọc hết mấy bài cảm nhận của Lý huynh rồi, đừng từ chối huynh nhé!
Và chúng ta cũng không quên MC kiêm ngâm sĩ Hàn Mặc Kệ nữa nha. Hihi…
Một phong cách rất riêng của Đoang Hồ’s blog.
Đệ xin góp một bài ngâm hòa với không khí chung:
Tình mãi xanh
Dung N
“Bồ câu đường cát” gửi trao anh
Cầu nguyện phương xa mọi sự lành
Sóng bạc nhấp nhô dồn mỗi lượt
Đêm dài thao thức trở từng canh
Thầm thì ước muốn lòng khơi lặng
Thủ thỉ niềm mong chuyến biển thành
Bến đợi thuyền neo òa nỗi khát
Mộng vàng lai láng giọt tình xanh
(28.9.2012)
Chỉ cần hai câu thôi:
XóaBến đợi thuyền neo òa nỗi khát
Mộng vàng lai láng giọt tình xanh
Lão Thất đã tung tuyệt chiêu chuyển bại thành thắng rồi. Bao mong nhớ, khát khao, thèm muốn,… dồn nén bấy lâu giữa hai tâm hồn xa cách, để một chiều trên bến dưới thuyền chợt vỡ òa ra trong vòng tay trần thế. Những mộng vàng, mộng bạc cuồn cuộn đổ về phủ đầy cánh đồng hoan lạc. Và ngàn vạn hạt phù sa, sau những buổi mây mưa, cũng kịp tô bồi cho những nụ tình xanh….
Luận bàn chữ KHÁT thôi, cũng đủ hao tốn nhiều ký giấy mực rồi. Khi đất chưa KHÁT nước, anh đã KHÁT em rồi….
Chỉ riêng mỗi chiều thứ Bảy, các Lão trên này cũng đã thốt lên: “Ta KHÁT ngươi rồi, Lão Thất ơi!”. Đồng tính quá đi mất!
@Dung N: Lời dẩn là của Ph. Thanh Thủy, Lão Nhị này chỉ bê nguyên si qua thôi. Lão Thất yên tâm, Lý Lão Tứ sẽ chơi khúc kết bằng giai điệu bolero cho xem!
Qúy chào Hoàng huynh!
Trả lờiXóaVượt tường lửa vào blog Huynh xem thì được nhưng lại không thể cmt nên phiền Huynh giúp Hương Thủy copy bài họa từ email qua trang vậy nhé!
Chúc Huynh ngày mới an lành!
BỜ BẾN XANH*
Khắc khoải chi bằng nỗi đợi anh
Ngàn đêm một ước nguyện an lành
Cánh buồm phơi phới về trong mộng
Giấc ngủ chập chờn tỉnh giữa canh
Đau đáu mỗi chiều mây phủ bãi
Quắt quya từng buổi sóng giăng thành
“Buồn trông cửa bể” tràn thương nhớ
Lại nhủ riêng gìn trọn bến xanh.
28-9-2012
Trương Nữ Hương Thủy
*Mượn tựa một bài hát
Muội ơi, cho huynh rút kết lại từ Bờ Bến Xanh: Tình yêu là xâu chuổi của những hạt ngày chờ đợi. Không gì hơn, ĐỢI để thăng hoa, ĐỢI để vỡ òa (như Dung N) trong ngày tao ngộ. Những khắc khoải, đau đáu, quắt quay kia rồi sẽ qua đi nhường chổ cho ước nguyện an lành, hạnh phúc ùa về, căng tròn, phơi phới như cánh buồm cập bờ bến mộng.
XóaChúc những tháng ngày hạnh phúc sắp tới của Muội.
MÀU HY VỌNG
Trả lờiXóaCó lẽ đây là entry dễ thương nhất trong tháng 9 này khi ai cũng cất lên tiếng hát ngân nga về ình yêu thương và màu xanh hy vọng, Phương Tần rất cảm động khi thấy mọi người chia sẻ những tình cảm yêu thương, những niềm tin yêu ngay tại nơi này...Thì ra cuộc đời vẫn rất đẹp khi ta có một điều gì đó để mong chờ và yêu thương!Xin cảm ơn các huynh, các muội khi đã, đang và sẽ tiếp tục chia sẻ tâm tư tình cảm cùng nhau trên trang Blog riêng "có một không hai" này.
Muội làm Lão Nhị này xúc động wá! Đọc những tâm tình của Muội mà huynh cứ thấy loáng thoáng "áo mưa hai đầu" của Lão Tam vào những đêm xanh (đêm không còn đen nữa). Và sau những buổi đi về ấy, trong đôi mắt vô hồn ngày nào của Lão Tam giờ đã óng ánh đôi chút sắc xanh... (xao).
XóaỞ quê mình người ta gọi biển là "biển giả" đồng nghĩa với biển chôn giấu nhiều sự bất thường. Tai họa nhất rong những bất thường đó là biển hay gọi hồn thủy thủ trong những cơn nóng giận vô bờ của nó. Nếu một lần bạn nhìn thấy những dáng người xiêu vẹo, rúm ró ngồi nhìn mông ra biển với những lời lâm râm cầu nguyện hay những bóng người tơi tả, cuồng cuồng dưới sóng gầm gió rít, miệng gào thét gọi tên chồng trong vô vọng thì chắc bạn không thể nào cầm được dòng nước mắt.
Trả lờiXóaViết về những cảnh ấy mình bỗng nhớ đến tiếng hát điên dại dưới trăng của nàng Karuthamma trên bãi biển Niakunnam. Thật ra mình cũng chưa chứng kiến thiếu phụ nào vì biển cướp chồng mà hóa điên nhưng vì ám ảnh bởi "Mùa Tôm" nên mình đã để cho nhân vật của mình phải chết. Xin lỗi những ai không thích cái kết đau buồn đó.
MỘT CHUYỆN TÌNH BUỒN
Thư Sanh
Con sóng chiều nghiêng tiễn biệt anh
Vẫy tay em hẹn sớm mai lành,
Đang đêm gió giật chôn thời khắc
Sáng dậy biển gầm xóa dấu canh!
Tóc thét, chân cuồng xô từng lớp
Hồn xiêu, phách lạc dậy bao thành.
Nhưng chàng đi mãi không về nữa
Thiếu phụ gieo mình chốn biển xanh
(30/09/2012)
Thư Sanh ơi! có ai mà lại thích cái kết đau buồn như thế đâu.Chỉ có chấp nhận và chấp nhận!...Có phải Mùa Tôm là tiểu thuyết của Ấn Độ không? Hồi Sinh viên muội có mua cuốn đó nhưng mà hình như đọc rồi nhưng ....không nhớ.
Trả lờiXóaThứ bảy,Một đêm mưa dầm dề muội ngồi trên bờ biển, lạnh và buồn, người ta bảo mấy hôm nay biểm động, không ai dám ra khơi. Lúc này muội đang hình dung biểm đêm hôm đó có chút gì giống "Biển giả" của quê nhà Thư Sanh không nhưng có cho muội thêm 10 cái óc để tưởng tượng vẫn không hình dung ra cái bất thường hay hồn ma thủy thủ đáng sợ đến đâu. Muội chỉ nhìn thấy một màu đen lấp loáng, những con sóng ập vào bờ chẳng dào dạt chút nào, Trời không một vì sao , người thiếu phụ ngồi bên biển ấy không biết chờ ai...đợi ai chỉ biết mình đang nhớ!!!! Trong muôn vàn nỗi nhớ có nhớ mấy câu của chàng thơ ngày ấy:
.............
Bài hát sang ngang
Đời không duyên nợ
Tình là dang dở
Thôi em hãy về
Hãy để câu thề
Làm con sóng hát
Và ngàn hạt cát
Mỗi ngày mơ êm
Em hãy vui lên...