30 tháng 5, 2012

Sự Thành - Uống Rượu Một Mình để hiểu đời còn ai là kẻ tri âm...





Chiêm nghiệm cùng
Sự Thành



Những chiều thứ bảy tơ chùng phiếm loạn, véo von sáo nhạc, mắt huyền môi mọng làm cho lòng Lý huynh nhiều mộng tưởng. Một lần nào đó hình như là cô đơn, ta hãy thử chiêm nghiệm cùng Uống Rượu Một Mình để hiểu đời còn ai là kẻ tri âm.

Mở đầu bài thơ mới nghe qua điệp từ Sá Gì ta tưởng chàng gồng mình tăng thân nhiệt hầu vã hơi nỗi cô đơn. Dẫu biết rằng có đàn sáo véo von hay tơ chùng tiễn biệt thì cũng chỉ là dấu ấn hai bờ của một nỗi tâm tư.

Đêm đã sâu, rất trũng sâu, ngồi trong sương lạnh, rượu đã mềm môi, người độc tửu ô hay, lại tưởng tơ một tay trần em châm rượu nên day dứt mãi vì đâu thuyền sang ngang về xứ khác.

Ôi chao, sao chàng lại trách gót hài đa đoan khi còn luyến ái mơ màng đâu đây lời thề xưa theo gió bay về. Độc tửu, độc ẩm, niềm cô độc đã bị chối bỏ bởi lòng tự nguyện nên chàng mịt mờ trong những mang mang, hấp hối. Và một lần nữa chàng kết thúc nỗi u hoài ẩn ức lòng mình cũng như mượn gió kết liễu một lần cho cuộc đời Độc tửu chia phôi.

Sau cái kết của bài thơ, độc giả nhận chân ra điều gì? Đó là có mấy Sá Gì dù sao vẫn là bề diện phai phải của cuộc đời. Thứ bảy sắp tới rồi, Độc tửu ơi ta xin chào mi nhé!
(27/09/2012)





29 tháng 5, 2012

Đoang Hồ - Cảm khái đất trời sao khéo chạm. Cho đời tuyệt tác đỡ buồn khi…




HOA NỮ
Đoang Hồ
(họa cùng Lê Đức Thu và Trương Nữ Hương Thủy)

Em phơi lồng lộng sắc xuân thì
Ngân ngấn đôi bờ mộng ướt mi
Ngõ lối hương qua mây quyện dậy
Cung đường ngọc đến gió trầm đi
Ong thon nghẹn uất bầu lưng nhụy
Bướm bạc ghen hờn bộ cánh y
Cảm khái đất trời sao khéo chạm
Cho đời tuyệt tác đỡ buồn khi…
(05/2012)





Đoang Hồ - Biển cạn đi rồi, đâu dáng sóng?




SÓNG & BIỂN 
Đoang Hồ 
(họa bài Biển Sóng – thơ Dũng Nguyễn) 

Tao khang vẹn nghĩa vợ chồng mừ 
Chửa hết yêu thương nỡ đọa đừ 
Lúc đói vênh râu văng bẩn ngữ 
Khi no múa mép nổ dơ từ 
Nhân văn xuống cấp phiền thiên hạ 
Đạo lý suy đồi trách bổn tư 
Biển cạn đi rồi, đâu dáng sóng? 
Dài lưng ưỡn ẹo tức ngang xừ 
(05/2012) 





Trương Nữ Hương Thủy - Ôi! Âm giai niềm tin ngân lên thật đẹp, ngân lên đúng khoảnh khắc cuối cùng...









Suy nghĩ về
Trương Nữ Hương Thủy




Tình cờ địa chỉ email của Hương Thủy cũng mang tên loài cây mà tác giả đề tặng nên rất vui trước một bài thơ hay với những hình ảnh thiệt đẹp cùng âm tiết sâu lắng không ủy mị, tựa dòng nước mát lành nhẹ nhàng thấm sâu vào tâm hồn người đọc…

Hương Thủy nghĩ, bài thơ là sự kết hợp cảm xúc tinh tế, độ lão luyện của người cầm bút cộng bản lĩnh người đàn ông chín chắn đang yêu. Chỉ có thể là vậy mới giúp nhà thơ nhìn thấy “Mặt trời ngoan cho hoàng hôn ánh rạng”. Rồi vụt thốt lên ”Và tôi bỏ làm thơ vì không đủ ngôn từ” ngay giữa dòng cảm xúc đang dạt dào đến vậy. Phải chăng trước em, trước người đã cho “nhà thơ biết yêu” thì mọi điều đều lung linh, khiến vầng mặt trời gay gắt kia cũng trở nên ngoan lạ khi biết dịu dàng tỏa vào hoàng hôn những tia sáng diệu kỳ. Khiến nhà thơ muốn bỏ làm thơ vì sợ thiếu ngôn từ? Điều mà người thi sĩ luôn tự hào không thể nào hết được. Ta phân vân thầm lựa: Nhà thơ bối rối lo không đủ từ ngữ cho mối tình tuyệt đẹp hoặc trước người mình yêu thì mọi ngôn từ mĩ miều kia bỗng chốc hóa vụng về! Rồi cứ mãi bâng khuâng…

Sự khẳng định “Nên lần đầu tôi biết nước mắt có màu pha lê”. Thì rõ là lời thú nhận đáng yêu. Yêu quá rồi đấy thôi và dù người đọc có nhỏ nhen thế nào cũng sẽ tươi cười chúc mừng cho một tình yêu rất đậm đà “Nên vị biển không còn đủ mặn”, dịu ngọt khiến “Sóng không còn xát vào tim đau” đủ mạnh để hướng “Con thuyền rời chân trời vô định”.

Đến đây đã đủ cho một tình yêu mãnh liệt, đằm sâu và lung linh nhưng chưa, hãy tiếp tục cùng “Rung lên âm giai mang tên thời khắc. Điểm dừng không thể cách chia”. 
Ôi! Âm giai niềm tin ngân lên thật đẹp, ngân lên đúng khoảnh khắc cuối cùng, khoảnh khắc cho kết bài hoàn mĩ. Cho người đọc mãi lâng lâng với dư âm của bản tình ca mang tên “Vì Em Tôi Đã Biết Yêu”.

Chân thành gửi tác giả lời cảm ơn sâu sắc nhất khi đã cho Hương Thủy cảm thấu một bài thơ rất tuyệt. Chúc tình yêu anh viết đẹp hơn tất cả những mối tình được ca ngợi trên đời!
Mùa thu 2012





28 tháng 5, 2012

Trương Nữ Hương Thủy - Để rồi ở phương trời xa xôi nào đó, vào những đêm trăng, người thiếu nữ ngày nào...




Cảm xúc với
Trương Nữ Hương Thủy

“Trăng Gió Đại Ngàn” mênh mông thiệt. Như ngân vang những ca từ rất đẹp trong bản nhạc Trăng Thề “…Một đêm trăng sáng lung linh, bên đồi thanh vắng im lìm…”

Vâng, Hương Thủy tin rằng, trăng gió cùng tiếng đàn dìu dặt bên ánh lửa bập bùng mãi hằn sâu vào tâm thức người trong cuộc. Để rồi ở phương trời xa xôi nào đó, vào những đêm trăng, người thiếu nữ ngày nào lại ngước nhìn muôn vì sao lung linh và nhớ về triền đồi ngập ánh trăng huyền diệu, nhớ người con trai ôm đàn nghêu ngao hát cùng những đốm lửa sáng bừng soi ánh nhìn nồng nàn mà ngượng nghịu xa xưa…

Chúc mừng tác giả với bài viết tràn đầy cảm xúc!
(11/09/2012)





27 tháng 5, 2012

Trương Nữ Hương Thủy - Ta có thể tự nhiên tựa đầu vào vai bạn khóc nức nở mà chưa chắc đã khóc trên vai người yêu hay người bạn đời của mình được.




Say cùng HÃY CẤT LÊN TIẾNG LÒNG
Trương Nữ Hương Thủy

Quý chào Hoàng Huynh!
Đọc “Hãy Cất Lên Tiếng Lòng”, Hương Thủy tin Huynh đã có những người bạn đúng nghĩa. Thành tâm chúc mừng Huynh nhé, bởi Hương Thủy nghĩ rằng Tình Bạn là một trong những điều kỳ diệu mà Thượng đế dành tặng cho loài người.

Ta có thể tự nhiên tựa đầu vào vai bạn khóc nức nở mà chưa chắc đã khóc trên vai người yêu hay người bạn đời của mình được. Có thể thổ lộ cùng bạn những điều mà chưa hẳn ta dám nói với mẹ cha. Sẽ nhớ mãi dư vị ngọt mê ly của cây kem làm từ đường hóa học khuấy tan cho vào khuôn đông lạnh mà ta cùng bạn hồn nhiên nhấm nháp chung ngày thơ ấu hơn bất kỳ món cao lương mĩ vị nào…

Tình Bạn thật sự rất thiêng liêng! Khoảnh khắc này, Hương Thủy sẽ hát cùng mọi người một đoạn trong sáng tác của cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn, hi vọng tìm được niềm đồng cảm của những con người độ tuổi 50. “…Ta là ai mà còn ghi dấu lệ. Ta là ai mà còn trần gian thế. Là ai, là ai? Mà yêu quá đời này…” 

Tin rằng tình bạn trong “Hãy Cất Lên Tiếng Lòng” sẽ mãi bền đẹp.
(11/09/2012)





26 tháng 5, 2012

Bùi Công Sơn - Đọc 'Trăng gió đại ngàn', tôi thấy còn có người diễm phúc: Lý Đoàn Tín.




Trải lòng cùng
Bùi Công Sơn

Chào anh Lý!
Đọc 'Trăng gió đại ngàn', tôi chợt thấy lòng mình rạo rực, trẻ ra độ vài mươi tuổi, thuở khoác áo TNXP rong ruổi trên khắp núi rừng vùng nam Tây Nguyên.

Gió trong 'Trăng gió đại ngàn' mạnh mẽ, trẻ trung, cuồng nhiệt như chàng trai miền xuôi đang mùa gọi bạn. Mạnh mẽ nhưng không bạo tàn. Cuồng nhiệt nhưng đầy nhân bản. Gió ôm ấp, phơi mình với đại ngàn…

Và Trăng trong 'Trăng gió đại ngàn' hoang dại huyền ảo như cô sơn nữ đang tuổi xuân thì. Trăng thập thò nơi gối ngực tâm hồn, gọi mời lửa yêu sẵn lòng cho cuộc phiêu bồng cát bụi. Trăng mong manh, ảo diệu khoe mình bên suối thác những đêm thanh, làm ngác ngơ những chú nai, cậu hoẵng…

Tôi đã bao đêm thức cùng em, thức cùng trăng gió đại ngàn, thức cùng tiếng đàn ghita dặt dìu theo hoa lửa. Và biết bao đêm mong được một lần làm tóc em rối bời dưới trời trăng cao nguyên để đến giờ tôi khỏi phải ngậm ngùi ôm lòng đêm nuối tiếc.

Đọc 'Trăng gió đại ngàn', tôi thấy còn có người diễm phúc: Lý Đoàn Tín.
(07/09/2012)





Đoang Hồ - Lòng rau càng đắng, lòng người thêm đau...




RAU ĐẮNG
Đoang Hồ

Nhớ ngày rau đắng xa quê
Đói no mẹ dặn
đi về có nhau

Em giờ rộng cửa cao lầu
Đoạn đành chê bữa cơm rau tập tàng
Giá đừng lâm cảnh cơ hàn
Anh đâu nỡ để ngổn ngang phận đời

Cũng từ bọc ấy ra thôi
Lòng rau càng đắng,
lòng người thêm đau...
(25/05/2012)




25 tháng 5, 2012

Đoang Hồ - Nhân gian một kiếp dăm thằng bạn. Cát bụi lần đi bước ngắn dài…




TRI KỶ
Đoang Hồ
(họa bài Bóng Tri Kỷ - thơ Giang Thanh Hà)

Sỏi đá ân tình nợ dễ phai?
Cung lòng réo rắt khúc ngàn ai
Ngày xanh áo cỏ vui vườn trúc
Tuổi bạc vuông cờ khỏa bóng mai
Chén rượu tâm đầu khuyên nhớ gốc
Câu thơ ý hợp nhắc thương loài
Nhân gian một kiếp dăm thằng bạn
Cát bụi lần đi bước ngắn dài…
(05/2012)





Đoang Hồ - Bản thiện tâm bình suy bản ngã. Phù du cực lạc tháng ngày dài…




VÃN CẢNH ĐẠI TÒNG LÂM
Đoang Hồ
(họa bài Tức Cảnh Tây Phương Tự - thơ Dũng Nguyễn)

Về đây chiêm nghiệm chốn hồng phai
Khấn nguyện cho đời bớt oán ai
Bảo tháp soi mình bên giếng ngọc
Đài sen ẩn bóng giữa ngàn mai
Vòm Trời nghiệp đức sinh muôn vật
Cửa Phật từ bi chuộc vạn loài
Bản thiện tâm bình suy bản ngã
Phù du cực lạc tháng ngày dài…
(05/2012)

* Chùa Đại Tòng Lâm ở Tân Thành – BRVT





Đoang Hồ - Nhân gian vật chất màu hư ảo. Vận đức vị tha sống để đời...




NÓI VỚI CON
Đoang Hồ
(nhân ngày Quốc tế Thiếu nhi 1/6)

Cha mẹ cho con bản cội người
Nghiêm lòng gọt giũa chớ ham chơi
Gia phong sẵn nếp năng bồi vững
Lễ giáo thành quy gắng dụng ngời
Múa lưỡi suy soi chừng lệch đất
Vung tay ngẫm tính kẻo vênh trời
Nhân gian vật chất màu hư ảo
Vận đức vị tha sống để đời
(05/2012)





Đoang Hồ – Trái đất mãi tròn để ai còn tìm đường về ôn lại kỷ niệm xưa.




Tâm tình cùng
HỒI VỌNG của Hàn Mặc Kệ
Đoang Hồ

Và một ngày không định trước, vứt bỏ hết công việc, khoác balô ta phiêu bồng về miền sơn cước. Phố núi mưa chiều… buồn tênh. Cầm trên tay: ‘Nguyệt, KrôngPăk’, đón chiếc xe thổ mộ ta lang thang tìm lại dấu em. Lọc cọc trong đêm, tiếng lòng ta rớt rơi theo vết xe nhoẹt nhòe trên con đường lá cũ. Và cùng với Thư Sanh, thốt lên: 

Hỏi mưa hỏi gió đâu nhà Nguyệt?
Đâu bến chung tình, bến nhớ mong?

Cửa sổ cuối phố sáng đèn, nhưng còn đâu bóng hình tâm tưởng. Trăng 15 ngậm ngùi trong mưa gió. Nguyệt 45, Nguyệt đã đi rồi…

Ba mươi năm lãng du để một ngày dừng bước ly tao và chợt nhận ra lòng mình hóa đá. Hàn Mặc Kệ đã mặc kệ cho dòng đời đẩy đưa, nổi trôi cùng với những dung tục đời thường. Lòng hóa đá nhưng thật ra chỉ đôi chân của Hàn là hóa đá. Tâm hồn Hàn vẫn nhũn mềm khi tiếng lòng ai hồi vọng. Thuyền không tìm bến, bến tìm thuyền. Trái đất mãi tròn để ai còn tìm đường về ôn lại kỷ niệm xưa:

Áo học trò ai thích đẫm trong mưa
Ta đèo nhau hai vòng đời cọc cạch

Chiều nay em đi rồi. Phi trường Tân Sơn Nhất chắc gì không đổ mưa… Và Hàn về sau buổi tiễn đưa chắc gì không rung lòng:

Mưa bay ướt hết khung trời chật
Người đã đi rồi phố vắng thêm…

Thùy hay Nguyệt, Nguyệt hay Thùy… Hàn ơi!
(25/05/2012)





23 tháng 5, 2012

Đoang Hồ - Hạ về hắt bóng miền tâm tưởng. Hạ niệm xao lòng bạc lối ai…




BÓNG HẠ
Đoang Hồ
(họa y đề - thơ Trương Nữ Hương Thủy)

Hạ sắc trinh nguyên nét phượng đài
Hạ bùng ngân ngấn giọt ngàn mai
Hạ xanh nhớ bạn hồn vương tái
Hạ trắng thương em mắt điểm dài
Hạ lửa chung đầu căng gió áo
Hạ mưa rót tiếng bước mây hài
Hạ về hắt bóng miền tâm tưởng
Hạ niệm xao lòng bạc lối ai…
(05/2012)





18 tháng 5, 2012

Đoang Hồ - Chợt biết em giờ duyên đã buộc. Ngang trời chén rượu nuốt hoài mong...




PHỐ SÔNG XƯA
Đoang Hồ

Ta về thăm lại phố ven sông
Võng sóng mùa xưa vỗ nhịp lòng
Ngõ quán hiu mờ thưa khách nghỉ
Đường đò cóng quạnh vắng người trông
Vùi đầu gột rửa chòm mây bạc
Ngửa mặt xua tan mớ bụi hồng
Chợt biết em giờ duyên đã buộc
Ngang trời chén rượu nuốt hoài mong
(Thanh Đa, 18/05/2012)





17 tháng 5, 2012

Đoang Hồ - Nguyện lòng huấn tự tâm chân mỹ...




NGUYỆN
Đoang Hồ
(họa bài Ngẫm - thơ Trương Nữ Hương Thủy)

Trời đất bao dung thấm đẫm tình
Chu toàn vạn sự vẹn quyền linh
Cây nhân mướt lá xanh vườn thiện
Quả nghĩa sai cành ngát cội xinh
Dụng đức từ bi soi lối bạn
Điều ơn bác ái dẫn đường mình
Nguyện lòng huấn tự tâm chân mỹ
Trời đất bao dung thấm đẫm tình
(17/05/2012)





16 tháng 5, 2012

Lý Đoàn Tín – Có những mùa Hạ cho một người đi về nơi xa lắc...




Hồi tưởng cùng
Lý Đoàn Tín




Đọc Hạ Nhớ của Đoang Hồ và thi hữu, tôi thấy mọi người đang phủi lớp bụi thời gian trên tàng cây ký ức.

Trong chúng ta, đa phần đều có những mùa Hạ để thương để nhớ. Có những mùa Hạ để phân ly. Có những mùa Hạ cho một người đi về nơi xa lắc rồi chạnh lòng nhớ cố nhân mỗi lần chợt nhìn thấy sắc hoa rực rỡ của Phượng đầu hè nấp trong tiếng ve, nấp màu mực tím (Đỗ Quới).

Mùa Hạ ở phương Nam đến cùng với những cơn mưa đầu mùa. Ở đó có đôi lần đi học về, phải nép mình dưới một hàng hiên, nép mình cảm thương mùa Hạ đỏ cháy hết mình rực rỡ khoảng trời niên thiếu. Ở đó có dáng nhỏ đi về biết có cùng đường rồi mong rồi đợi, rồi những trang lưu bút viết vội vàng chưa kịp ngõ lời chìm vào cơn lốc thời gian. 

Và để chiều nay khi đọc Hạ Nhớ, nghe lòng nhói lên liên tưởng "Bâng khuâng thầm mộng bóng ai về" (Trương Nữ Hương Thủy).
(16/05/2012)





14 tháng 5, 2012

Đoang hồ - Những tưởng lòng thôi rực lửa hè. Lặng thầm khuây bút mấy dòng se. Trường xưa lắng đọng bao niềm nhớ. Bạn cũ ngàn chim tổ chẳng về…




TỪ MÙA HẠ ẤY
Đoang Hồ

Những tưởng lòng thôi rực lửa hè
Lặng thầm khuây bút mấy dòng se
Liêu quê lúc ở gìn nâng hội
Hỷ phố lần đi biệt bỏ bè
Môi cát đỏ bờ da diết phượng
Lệ đời xanh giọt ngậm ngùi ve
Trường xưa lắng đọng bao niềm nhớ
Bạn cũ ngàn chim tổ chẳng về…
(11/05/2012)





Đoang Hồ - Thả lửa tô hồng hương sắc phượng. Rung lòng nhuộm tím ẩn tình ve...




HẠ NHỚ
Đoang Hồ

Giã biệt trường xưa đã mấy hè
Vòm trời kỷ niệm thấy buồn se
Cung đường nhạt nắng chiều tâm tưởng
Góc phố xanh rêu bóng bạn bè
Thả lửa tô hồng hương sắc phượng
Rung lòng nhuộm tím ẩn tình ve
Người đi khắp chốn mang niềm cảm
Bụi phấn còn đây trắng lối về…
(05/2012)





Đoang Hồ - Rượu chén điêu tương thấm ruột mềm. Nhặt bóng hoa mùa tâm thức vọng...




HOÀI NIỆM
Đoang Hồ
(họa bài Hoài Vọng - thơ Kiều Thành)

Phố chiều bảng lảng mắt mơ em
Bước đếm thời gian ngã giọt thềm
Cỏ mỹ hoa miều đôi lóng dịu
Hương mà sắc mịn một làn êm
Tình chung hợp ái say lòng nỏ
Rượu chén điêu tương thấm ruột mềm
Nhặt bóng hoa mùa tâm thức vọng
Môi bờ mộng mị xót xa thêm…
(05/2012)





13 tháng 5, 2012

Đoang Hồ - Vô hối tịnh tâm dung dưỡng trí...




HỒNG PHÚC THIÊN CHÚA
Đoang Hồ
(họa bài Gia Tài Cha Mẹ Để Lại - thơ Trần Kim Lan)

Hồng ân mầu nhiệm hiển linh siêu
Phúc đức trời cao chiếu rọi nhiều
Thiên huấn đạo đời năng giáo hợp
Chúa răn thánh ý hoạt truyền tiêu
Vợi niềm phụng kính dâng lòng tỏ
Thẳm nỗi yêu thương mở dạ khêu
Vô hối tịnh tâm dung dưỡng trí
Bờ vinh bến lạc sớm ngày siêu
(13/04/2012)





11 tháng 5, 2012

Đoang Hồ - Nguyện ước chưa thành thôi lỗi hẹn. Xin người rẽ bước chớ hoài mong…




EM CÓ HIỂU?
Đoang Hồ
(họa đáp bài Nói Với Anh – thơ Trương Nữ Hương Thủy)

Tha phương chí nghiệp chẳng như lòng
Phố thị phiêu bồng tủi hận đong
Hiếu đạo cậy đời, quên phụng kính
Lương duyên nhờ gió, hứa trôi vòng
Chim trời phấp phỏng vòm cao thấp
Cá nước bồn chồn chậu đục trong
Nguyện ước chưa thành thôi lỗi hẹn
Xin người rẽ bước chớ hoài mong… 
(05/2012)





9 tháng 5, 2012

Lý Đoàn Tín – Biết bao nhiêu lời bài ca khi nghe rồi thương rồi nhớ...





Thẩm thấu cùng
Lý Đoàn Tín



Trên diễn đàn của Cung chủ Đoang Hồ, có bài làm xôn xao blog, đó là Tiếng Đàn Đêm. Từ Kiều Thành, Hàn Mặc Kệ, Dung N, Rồng Xanh, Trương Nữ Hương Thủy, Thạch Thảo, Ph. Thanh Thủy, Minh Nguyệt,… đều rung cảm biến tấu thành Tiếng Sáo Đêm, Bến Sông Trăng, Nhớ Sông Trăng,… Có người nghe tiếng đàn đêm lại nghe thấy Tiếng Lòng (Thạch Thảo), có người lại thấy Lòng Dậy Sóng (Phạm Thanh Thủy),…

Đoang Hồ ơi, chỉ có Tiếng Đàn Đêm mà sao mọi người nghe và cảm nhận được nhiều loại nhạc khí đến vậy?

Lâu nay có rất nhiều người viết về đàn để giới thiệu một Guitarist, Pianist…, về một dòng nhạc độc quyền (Aria), về một loại nhạc cụ, người huênh hoang viết Tiếng đàn tôi, nhưng không có ai viết Tiếng đàn ngày cả, Tiếng đàn ngày xướng âm lên nghe khập khễnh và hơi phàm tục. Âm nhạc bất khả dung tục.

Thật ra với các thính phòng hiện nay, người ta bố trí ánh sáng và cách âm khá tốt, các KTS lại rành về sóng âm và vật liệu nên việc thiết kế thính âm thì không thể phân biệt ngày đêm.

Âm nhạc là thú chơi tao nhã. Có người kiêu hùng lấy âm nhạc bày tỏ lòng mình với Tổ Quốc. Có người gửi gắm cho bạn bè. Kẻ tình cảm nhút nhát mượn vài ca từ nào đó gửi đến Giai nhân, gặp giai nhân Tai trâu (xin lỗi) hoặc lạnh lùng thì vài chục năm sau thảng thốt la lên: (Kiều Thành)

Cơn ác mộng bóng xưa về trêu ghẹo

Hoặc khinh bạc như Hàn Mặc Kệ cũng phải cảm thán:

Vọc nỗi đau cũng bằng thừa
Thôi thì đắp chiếu thoát thai cuộc tình

Tiếng Đàn Đêm của Đoang Hồ tồn tại khoảng không gian bàng bạc của một thời xa lơ xa lắc. Nơi mà ánh sáng thị thành chưa hắt bóng (Không phải Đèn không hắt bóng của Đốc tờ Sự và Đốc tờ Quỳnh), nơi mà người ta có thể nghe tiếng thổn thức của con tim dưới ánh trăng mờ tỏ hoặc sâu vào hun hút đêm đen. Vì thế, Tiếng Đàn và Đêm của Đoang Hồ hòa làm một thực thể, không thể tách rời.

Hoài cổ là vậy, cảm xúc là vậy, biết bao nhiêu lời bài ca khi nghe rồi thương rồi nhớ, biết bao nhiêu âm giai làm chùng xuống một khoảng trời.
(09/05/2012)