Tâm tình với
Lý Đoàn Tín
Đoang Hồ viết bằng châu báu kỷ niệm, tiếng thở dài của kẻ sĩ tự nhận mình già nua trong tâm hồn tưởng như hiền hòa nhưng rực lửa của chàng trai uống men tình ái. Những câu thơ mềm mại che giấu một tiếng thét xé lòng lúc về ngang khung trời cũ:
Tình trong màu vắng
Vọng tiếng kêu thầm...
Các cuộc tình qua đi, vết thương thì thành sẹo và còn lại. Thi nhân thì sẹo chi chít vì tâm hồn nhạy cảm của mình, có vết cạn vết sâu, đọc Đoang Hồ thấy toàn vết sâu của "dao cắt ngọn đâm". Trong một tiệc rượu, tôi gọi Đoang Hồ là người viết cho hoài niệm. Hoài niệm Đoang Hồ:
Ai phơi màu nhớ
Mấy hàng lưa thưa...
Hóa ra không phải là mấy hàng mà là hàng hàng lớp lớp, định tính mà không định lượng, cố tình làm nhạt nhòa bức tranh sau màn mưa nhung nhớ.
(08/05/2012)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
- Trong 'Nhận xét với tư cách': Bạn chọn mục 'Chọn Tên/URL'
- Trong 'Chỉnh sửa hồ sơ': Gõ họ tên vào ô 'Tên', gõ đường link blog của bạn vào ô 'URL' (nếu có, còn không để trống), click nút 'Tiếp tục'.
- Click nút 'Xuất bản'.