PHỐ SÔNG XƯA
Đoang Hồ
Ta về thăm lại phố ven sông
Võng sóng mùa xưa vỗ nhịp lòng
Ngõ quán hiu mờ thưa khách nghỉ
Đường đò cóng quạnh vắng người trông
Vùi đầu gột rửa chòm mây bạc
Ngửa mặt xua tan mớ bụi hồng
Chợt biết em giờ duyên đã buộc
Ngang trời chén rượu nuốt hoài mong
(Thanh Đa, 18/05/2012)
Bài PHỐ SÔNG XƯA của bạn hay, nhất là cặp luận. Mình cũng góp hoạ cho vui thôi chứ hơi bị đuối.
Trả lờiXóaXÓM BỜ SÔNG
Chưa từng trở lại xóm bờ sông
Bến nước lao xao quyện cõi lòng
Cánh mỏi trời xa rồi chợt nhớ
Người xưa chốn cũ có hoài trông?
Nhìn đời lặng lẽ pha màu tím
Đợi nắng lung linh toả sắc hồng
Khói bụi thời gian nhoà hẹn ước
Nay bừng trỗi dậy một niềm mong.
KT (19/5/12)
Chào Hoàng Huynh!
Trả lờiXóaGóp họa cùng Huynh ạ!
PHỐ SÔNG XƯA
( Họa y đề hoán vận thơ Đoang Hồ)
Nghe như thổn thức lạc cung lòng
Gió trải la đà gợn sóng sông
Khói tỏa hững hờ làn khói trắng
Mây trôi chầm chậm áng mây hồng
Đìu hiu quán vắng ai ngồi mộng
Quạnh quẽ chiều buồn kẻ ngóng trông
Dẫu biết em giờ vui bến lạ
Sao hồn ta vẫn mãi thầm mong?
19/5/2012
Trương Nữ Hương Thủy
P/s: KT Huynh ơi! Đuối cũng ráng bơi kẻo chìm nghen! Hehe...
Chúc cả nhà vui
Cảm ơn Kiều Thành và Hương Thủy góp họa. Kiều Thành mà đuối thì sẽ lắm người bị chìm. Nhưng không lo, Hương Thủy đã chuẩn bị sẳn phao rồi, lúc nào bơi không nỗi nữa thì ra hiệu nha.
Trả lờiXóaTỐNG BIỆT HÀNH
Trả lờiXóa(xin lỗi nhà thơ Thâm Tâm)
Đưa người ta hổng đưa sang sông
Sao có còn nghe tiếng sóng lòng
Một dửng gia đình hai chị nhớ
Ngàn dưng ly khách một em trông
Hoàng hôn trong mắt trong mây đỏ
Chiều xế thắm không thắm bụi hồng
Ly khách ven trời nghe muốn khóc
Tiếng đời xô vọng tiếng hoài mong..
Rời bỏ quê hương miền Trung, miền thùy dương cát trắng, theo tiếng gọi phiêu bồng của những cám dỗ khoáng đạt phương Nam, lòng tôi vẫn không bao giờ nguôi thao thức về một bến sông xưa.
Trả lờiXóaĐó có thể là một bến sông thực có con đò giờ gác mái trổ rong rêu. Đó cũng có thể bến đợi trong tim một nàng thiếu nữ mà giờ đây tóc chắc cũng pha sương. Bến sông hoài nhớ u uất vì trăng gió đổi màu. Từng đêm, từng đêm tôi vẫn nghe tiếng chèo khua vọng nguyệt. Mở trang giấy trắng lòng chỉ chực thốt lên: Chao ôi là nhớ, ôi là nhớ...
BẾN SÔNG HOÀI
Neo lại cõi hồn một bến sông
Nước chao nghiêng nhớ dội biên lòng
Xanh xao chiều biếc tà dương mỏi
Vàng võ đêm ngần bóng nguyệt trông
Du tử vọng sầu giăng tuyết trắng
Thuyền quyên hoài cảm giấu tim hồng
Nước trôi bao xứ về đâu nhỉ
Đâu bến chung tình, bến nhớ mong!
CHIỀU BÊN SÔNG
Trả lờiXóaMột mình chiều xuống ở triền sông
Dõi mắt trời xa sóng gợn lòng
Tri kỷ gọi mời luôn muốn gặp
Thời gian tuôn chảy mãi chờ trông
Nhớ người bạn quý bao hình đẹp
Lắng nghĩa tình thân những giọt hồng
Nước chảy hững hờ soi chiếc bóng
Mơ ngày tái ngộ thoả niềm mong.
RX (21/5/12)
Muội gởi lại bài họa cho các huynh:
Trả lờiXóaXÓM VEN SÔNG
Về thăm xóm nhỏ cạnh ghềnh sông
Ngơ ngác mình ta thắt quặn lòng
Cuối bãi triều dâng da diết đợi
Đầu vồng liễu rũ mỏi mòn trông
Gió lay mái tóc phai màu nắng
Sương chạm làn môi nhạt sắc hồng
Dẫu biết rằng em quên ước hẹn
Sao hằng thổn thức nỗi chờ mong
(KrôngPăk, ĐăkLăk - 25/05/2012)
Minh Nguyệt