VÀ MỘT NGÀY…
Đoang Hồ
(họa bài Niềm Riêng – thơ Kiều Thành)
Lòng ai lụa trắng vắt ngang trời
Nối lệ u hoài cát bụi khơi
Dáng mẹ guộc gầy nương xứ thánh
Thân cha còm cõi vịn hiên đời
Nhân sinh thắp mãi nay mùa cạn
Nghĩa chí vung hoài lúc điểm vơi
Vẫn hiểu mai ngày xanh bóng đất
Mà nghe tâm khảm xót xa lời…
(06/2012)
Xin góp họa cùng các huynh:
Trả lờiXóaTHƯƠNG NHỚ MẸ
Ph. Thanh Thủy
(Nhân ngày giỗ đầu của Mẹ)
Vòm mây bóng hạc lượn xanh trời
Nhớ mẹ nỗi niềm thẳm vọng khơi
Lệ tủi vàng rơi ngày nở nhụy
Hoa vui sớm tắt buổi khai đời
Quanh năm chèo chống mơ sông cạn
Suốt tháng gánh gồng ước biển vơi
Mượn khói hương trầm lau sóng mắt
Tâm can ngấn đọng biết bao lời
(15/06/2012)
Những bài viết của các bạn hay quá, đúng là cảm xúc thật sự của người con nghĩ về cha mẹ, tôi thật sự xúc động. Còn tôi thì cứ lẩn thẩn miên man, xin đem bài bên nhà Hương Thuỷ gởi vào đây để thay lời nhắn nhủ:
Trả lờiXóaDÕI PHƯƠNG XA
Dõi mắt trông xa tận cuối trời
Dâng trào cảm xúc sóng lòng khơi
Vài câu lẩn thẩn ghi tình mộng
Một phận lênh đênh thấm bão đời
Nhớ lúc chia tay không thể tả
Mong ngày gặp mặt chẳng hề vơi
Mây ơi có phải về phương ấy
Nhắn hộ giùm ta chỉ mấy lời.