CON ĐÃ KHÓC...
Đoang Hồ
(viết ở BV115)
Con đã khóc lần đầu khi làm Mẹ đau
Oe oe như tiếng tạ ơn trả Mẹ
Tạ ơn nỗi đau thịt da toạc xé
Rứt ruột cho con lành lặn hình hài
Con đã khóc nhiều lần khi nhìn Mẹ đau
Những bệnh tật gặm mòn thân xác Mẹ
Dẫu biết trần gian ải đau nhân thế
Mà sao con nước mắt ngược xuôi lòng
Mẹ ơi Mẹ ơi, đôi tay bối rối
Mẹ ơi Mẹ ơi, đôi tay bối rối
Con níu từng ngày, ôm Mẹ quỳ đây
Mẹ ơi Mẹ ơi, lòng con nước mắt
Rơi ướt một đời, thương Mẹ vậy thôi
Từ nay con lại khóc...
Mẹ mụ mê không nhớ nổi con mình
Mẹ tâm trí lững lờ miền vô thức
Nắm chặt tay con như bám víu phao tình...
(20/10/2016)
Mẹ ơi Mẹ ơi, lòng con nước mắt
Rơi ướt một đời, thương Mẹ vậy thôi
Từ nay con lại khóc...
Mẹ mụ mê không nhớ nổi con mình
Mẹ tâm trí lững lờ miền vô thức
Nắm chặt tay con như bám víu phao tình...
(20/10/2016)
Cố lên Nhị ca.
Trả lờiXóaCảm ơn Thất đệ. Mọi chuyện đã ổn...
Xóa