TẢN MẠN
THƠ RƯỢU
NHÓM BẠN CTG (1)
Đoang Hồ
Đời người ai không muốn yêu và được yêu. Dù là đơn phương, dù là ngộ nhận, thực tế hay tưởng tượng, cũng cảm thấy hạnh phúc và đau khổ trong nỗi niềm hợp tan. Đời như thế mới thi vị, mới có cảm hứng cho những cuộc rượu thơ.
Cũng tầm mùa này 3 năm về trước, trong lúc rượu thơ cao hứng Lão Tứ đăng đàn bài thơ Khúc Ly Tan, bài dài nhưng nổi cộm bốn câu cuối như sau:
Trót trao nhau cả cuộc đời
Chia tay ai dễ chia lời thề xưa?
Trời còn có nắng có mưa
Xa em anh có bốn mùa bão giông!
Cả phòng rượu trầm xuống, cứng đơ, thinh lặng, suy ngẫm như đang chực chờ cơn bão tình đổ tới.
Lão Ngũ nhấp chén rượu lấy hơi rồi khề khà phát pháo:
"Xa em anh có bốn mùa bão giông"
Lão Tứ viết hay quá, ngộ đọc mà nghe trong lòng dậy sóng, cơn sóng tình đến với mùa bão giông mang lời thề xưa theo "lá vàng chạm ngõ" của Lão Nhị. Có thương có nhớ thiệt tình mới có bốn mùa bão giông, mới có nội lực để viết lên câu thơ như vậy. Cái xót xa của Lão Tứ nghe rất thật thà, như nỗi đau của ngộ hồi nào Nàng lên xe hoa bỏ lại ngộ với khoảng trời đầy sân nắng cũ.
Nếu trời theo ý Lão Tứ, ngộ sẽ bỏ nghề để kinh doanh áo mưa…