12 tháng 1, 2015

Đoang Hồ - Tản mạn thơ rượu Nhóm Bạn CTG (4)...


Sự Thành (đứng), Đoang Hồ cùng sư thúc Gia Nguyễn...






TẢN MẠN
 THƠ RƯỢU
NHÓM BẠN CTG (4)
Đoang Hồ

Ở đời, gặp nhau là duyên nhưng gắn bó được với nhau mới là quý. Có thể nói, trong Nhóm Bạn CTG đàn ca sáo thổi những chiều thứ bảy, tôi và Lão Tam gắn kết về thơ với nhau lâu nhất. Thuở còn hàn vi mưu sinh, chân ướt chân ráo ở cái đất Sài Gòn này, những chiều buồn buồn hai đứa tôi thường lả lơi vài câu thơ rủ nhau ghé quán cóc góc phố nào đó...

Lão Nhị:
Ái ân là cái nợ đời
Rượu bia là cái duyên thời làm trai
Chiều nay ai thích chiều nay
Cùng ta nâng chén giãi bày tương tư

Lão Tam:
Chén đưa, chén tiễn, rượu mời
Kẹt vì lỡ buổi xin dời hôm sau
Nhớ từ độ ấy gặp nhau
Chưa cùng ai cạn chén sầu tương tư

Hay đại loại như:
Ước gì giờ bạn cùng tôi
Cạn dăm chén rượu cho môi đỡ buồn...

Chiều nay, ai thích chiều nay
Cùng ta cạn chén giãi bày tâm tư...

Hồi đó, chúng tôi còn thư sinh lắm, mày râu nhẵn nhụi, gặp nhau phù phiếm cũng chỉ toàn chuyện trên trời dưới đất, chuyện vợ sớm vợ muộn. Ra trường vài năm, tôi lập gia đình, còn hắn thất nghiệp trong đường tình. Mãi lo ổn định sự nghiệp, đến cái ngưỡng 35, hắn mới giật mình chuyện vợ con, vội lo đi tìm nửa kia của mình.

Lão Tam:
Đang sầu nẫu ruột ở nơi đây
Chẳng biết cùng ai để giãi bày
Tình tiền hai chữ long đong quá!
Mộng ước tan thành như khói mây

Lão Nhị:
Rượu nhạt có vơi cạn nỗi lòng?
Vợ hiền có nhẹ gánh long đong?
Tiền tài đôi lúc thành vô nghĩa
Danh vọng phù du có như không!

Lão Tam:
Đi một vòng xoay, lại một vòng
Một đời quanh quẩn có như không
Thà như cát bụi, thà vô nghĩa
Quẳng gánh phù du, gánh tang bồng

Lão Nhị:
Ước gì giờ bạn cùng tôi
Vài ly rượu nhạt cho vơi nỗi lòng
Dòng đời mấy nhịp long đong
Tình thừa duyên cặn nằm không cũng buồn!

Lão Tam:
Đã mấy mùa hoa nở lãng quên
Tưởng lòng thôi nhớ bóng hình em
Chiều nay lạc bước qua vườn mộng
Nhặt được câu thơ đã cũ mèm

Lão Nhị:
Vườn cũ còn đây, em giờ đâu
Nhành hoa tim vỡ đã nhạt màu
Anh đi đi mãi vô bờ bến
Mong gặp hình em trong cõi sau

Lão Tam:
Ta muốn la lên một tiếng rồi
chết chìm trong ảo mộng, rồi thôi
Đừng ai nhớ tới tình ta nữa
Cung nguyệt mùa này Cuội mồ côi!

Lão Nhị:
Ta lê lết bước trên đường tình
duyên mùa lận đận kiếp mưu sinh
Hỏi trăng, hỏi Cuội cầu Ô Thước?
Đã dạt về đâu trước bão tình

Lão Tam:
Không biết chiều nay ai có còn
Đợi người con gái ở nơi xa
Hoàng hôn che khuất phương trời nhớ
Quán cóc ven đường có kẻ mơ

Lão Nhị:
Chiều chiều quán vắng bên đường
Ta ngồi mỏi ngóng người thương đi về
Người thương còn ở cõi mê
Trăm năm tạ tội duyên thề ngày xưa
Vài ly rượu đắng đẩy đưa

Lão Tam:
Đủ say cho cuộc tình thừa trong tôi
Thương gần cho nhớ xa xôi
Vẩn vơ ôm suốt một đời vô duyên
Tạ lòng hai chữ bình yên
Cõi trần vắng bóng thuyền quyên, anh hùng!

Rồi hắn cũng bị lấy vợ sinh con. Ở với nhau 7 năm, cái thế giới vợ con và cái thế giới bạn bè dường như chông chênh trong cuộc sống hắn. Sự hụt hẫng, thất vọng, ưu sầu,... trong tình duyên ngự trị thường trực hơn trong suy nghĩ. Một ngày đầu tháng 12/2005, bên ly café hắn tâm sự:

Tôi thất vọng tôi, thất vọng người
Thất vọng đời, chán cả niềm đau
Một mai tôi chết thành thiên cổ
Rượu đắng ai người tiễn đưa nhau

Tôi chỉ còn biết an ủi hắn:

Buồn làm chi, khóc làm chi
Sông có khúc, gái có thì
Một đêm say khướt đời đen phận
Sáng mở hồn ra rực ánh đời

Và trong đêm Giáng Sinh 2005, sự lạnh lẽo bao trùm, hắn đã quyết định...

Không gì còn có thể buồn hơn
Nắng đã tắt, mưa đầy trời và gió lạnh
Đường vô thức lỗi lầm vòng cô quạnh
Một tâm linh lăn lóc xứ cung đình
Không gì buồn hơn đêm Giáng sinh
Con chiên tôi khóc ròng ôm tượng Chúa
Mơ giấc mơ hoang đàng trong xác thân rục rửa
Tội tại tôi địa ngục tưởng thiên đàng
Không gì buồn bằng tôi một kẻ lang thang
Yêu nước Chúa chỉ có lòng trong sạch
Đêm Noel ôm mưa hôn bạc phếch
Rỗng tuếch u mê giữa đêm thánh vô cùng

Rồi cuộc chia ly cũng xong, nhưng dư âm thì vẫn còn vo ve theo hắn.

Lão Tam:
Ngỡ rằng khói đã thôi bay
Lửa tình cạn hết từ ngày em đi
Bởi tôi yêu chẳng ra gì
Vậy mà chiều cũng ngất ngư nỗi buồn

Lão Nhị:
Lửa rơm để lại tro tàn
Tình em để lại muôn vàn niềm đau
Ngày uất ức, tối u sầu
Duyên xưa khó nhạt, tình đầu khó phai

Sau một tháng không gặp, vào một ngày tháng 07/2009, ngỡ ngàng thấy hắn với mùa râu tóc mọc hoang, tôi phải thốt lên:

Một Lão Tam trong bộ dạng tóc xù râu bạc
Biết làm thơ ngang ngửa biết làm răng
Thích ăn tre và cũng thích ăn măng
Thích nhặt trong mắt những nụ cười phố chợ
Thuộc thơ bạn mình hơn nhớ ngày sinh của vợ
Đêm đi rong nhiều bữa lạc lối về...

Và rồi mọi chuyện cũng đi qua, lòng hắn đã bắt đầu thấp thoáng bóng xuân:

Hình như mùa chớm xuân rồi
Tôi nghe mùi phố trong tôi nhạt nhòa
Ngả nào cố quận còn xa
Về không đặng, ở cũng là dở dang
Ngoại ô nở sớm mai vàng
Khói nhà ai đó khẽ khàng nhớ quê

Tháng 12/2011, xuân đã âm thầm về trong con người hắn:

Tay trần em châm rượu
Mùa xuân sang âm thầm

Một tay trần chưa danh chính ngôn thuận để nâng khen sửa túi nhưng đủ cho hắn tựa đầu trong những đêm say. Một tay trần biết vuốt ve, vỗ về nhưng khi ốm đau, buồn chán...
(10/01/2015)





Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

- Trong 'Nhận xét với tư cách': Bạn chọn mục 'Chọn Tên/URL'
- Trong 'Chỉnh sửa hồ sơ': Gõ họ tên vào ô 'Tên', gõ đường link blog của bạn vào ô 'URL' (nếu có, còn không để trống), click nút 'Tiếp tục'.
- Click nút 'Xuất bản'.