8 tháng 1, 2015

Đoang Hồ - Tản mạn thơ rượu Nhóm Bạn CTG (2)...





TẢN MẠN
 THƠ RƯỢU
NHÓM BẠN CTG (2)
Đoang Hồ

Tôi nhớ như in ngôi trường cấp III ấy nằm trên một đồi dương. Con đường cát trắng hai bên dương xanh chạy dài đến cháng ba thì chia đôi, lối về PTCS lối lên PTTH. Tầm trưa trưa, sau khi tan học, lũ trẻ chúng tôi hay tụ tập tại cháng ba chơi đùa. Mặc dù vui đùa cùng chúng bạn nhưng lâu lâu tôi vẫn dán mắt trông lên đồi dương. Ngày ngày giờ này, các chị lớp trên chuẩn bị tan học xuôi về. Trời nam miền Trung giêng hai đẹp vô cùng, nắng buông nhẹ, gió biển lưa thưa. Lối từ đồi dương, các chị trong áo dài trắng, nón lá nghiêng vai, tay ôm cặp đen trước ngực là đà cánh bướm đổ về. Biết bao lần tôi – một chàng trai mới lớn, ngẩn ngơ xao xuyến, đứng lặng trông theo. Hình ảnh ấy luôn sống động trong tâm trí tôi đến giờ. Năm đó, tôi học lớp sáu…

Gần 40 năm sau, trong một cuộc rượu thơ, Lão Tứ khẽ ngâm bài thơ Đường Xưa với khổ đầu như sau:

Đường xưa một lối đi về
Ai rũ lời thề xóa dấu chân xưa
Tôi ngày hai buổi nắng mưa
Vừa gom nỗi nhớ vừa mua nỗi buồn...

Tứ thơ như khơi dậy trong tâm trí hình ảnh ngày xa xưa ấy. Tôi mơ màng thả hồn theo dòng chánh niệm. Gần 50 tuổi rồi, bỗng dưng tôi lại thấy mình như một chàng trai mới lớn, cũng ngẩn ngơ xao xuyến, đứng lặng trông theo… mà quên tua rượu đang tới lượt mình. Mượn 2 câu trong khổ đầu, tôi cùng Lão Tứ song ngâm:

Lão Nhị:
Tôi ngày hai buổi nắng mưa
Vừa gom nỗi nhớ vừa mua nỗi buồn
Lối đời lắng đọng giọt thương
Có không áo trắng tỏ tường tình tôi?

Lão Tứ:
Trời chiều nhẹ hạt mưa rơi 
Ướt làn áo trắng lạnh đôi vai gầy 
Ta về mắt mũi chợt cay 
Tại mưa… đâu phải tại… đây chạnh lòng!

Lão Nhị:
Đường chiều se sắt gió đông
Bồng bềnh áo trắng trôi trong sương mờ
Nhớ ngày người nhặt câu thơ
Tôi về ủ mộng ngẩn ngơ cùng người

Lão Tứ:
Người đi biền biệt phương trời 
Vô tư bỏ lại tình tôi hôm nào
Người gieo bao nỗi khát khao 
Để tôi xếp lại... ép vào trong tim!

Lão Nhị:
Nửa đời tăm cá bóng chim
Nhớ thương nào biết kiếm tìm nơi đâu
Áo xưa giờ chớm nhạt màu
Tình xưa giờ chớm bạc đầu vì ai...

Lão Tứ:
Người đi buông nhẹ gót hài 
Bỏ tôi ở lại gấp hai lần chờ 
Đời thường lẫn cả trong mơ 
Chờ phai tóc rối, chờ mờ mắt sâu...

Mấy mươi năm lăn lóc đất Sài Gòn, một đôi lần về thăm chốn cũ. Cảnh xưa vẫn còn, mờ mờ nhạt nhạt. Mươi cơn bão đi qua, hàng dương không còn hình hài như trước. Người xưa giờ cũng biệt phương nào...

Cuộc song ngâm còn dài, chỉ xin trích vài đoạn hầu vui cùng chư vị. Hội CTG chúng tôi là thế, rượu với đời, một hoài niệm thôi cũng xốn xang một trời thơ…
(07/01/2015)





Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

- Trong 'Nhận xét với tư cách': Bạn chọn mục 'Chọn Tên/URL'
- Trong 'Chỉnh sửa hồ sơ': Gõ họ tên vào ô 'Tên', gõ đường link blog của bạn vào ô 'URL' (nếu có, còn không để trống), click nút 'Tiếp tục'.
- Click nút 'Xuất bản'.