TẢN MẠN
THƠ RƯỢU
THƠ RƯỢU
NHÓM BẠN CTG (5)
Đoang Hồ
Không biết từ lúc nào, những người bạn của gần 30 năm trước dần dà gom lại với nhau bên những cuộc rượu thơ đàn ca sáo thổi mỗi chiều thứ bảy. Riết rồi những cuộc rượu thơ này trở thành sinh hoạt không thể thiếu trong cuộc sống của các lão Nhóm Bạn CTG. Không tụ họp lại nhớ, tụ họp rồi lại khó quên.
Sự đời có sinh có tử. Cuộc rong chơi không nằm ngoài quy luật đó. 20, 30 năm nữa, Nhóm Bạn CTG ít ra cũng còn vài trăm cuộc rượu thơ, và những cuộc rượu thơ tiếp sau biết còn được bao nhiêu lão ngồi rượu với nhau...?
Cuộc rượu ngày cũng tàn
Cùng sương khói nhân gian
Người sau đưa kẻ trước
Cạn giọt buồn ly tan…
Tôi thích ngồi tĩnh tại một mình với đêm, ngoài sân vườn hay trong phòng tắt hết đèn, mắt nhắm nghiền, thinh lặng, suy ngẫm về sự đời, về cái hạn cuối cùng của cuộc rong chơi. Và trong màn đêm trũng sâu, phận người như chùng xuống, nhỏ lại, lạnh... Tôi sợ cái lạnh vĩnh hằng. Tôi sợ cái sự vắng xa bạn bè miên viễn...
Lão Tứ:
Tôi mãi mong từng ngày gặp bạn
Cùng nhau chia vài chén rượu nồng
Không thi sĩ bởi chỉ là đa cảm!?
Cùng gửi hồn sưởi ấm tháng ngày đông...
Lão Nhị:
Ta thảng thốt gọi xuân về xanh lá
Bạn lòng ơi gói ghém chút đông tàn
Thôi nuối tiếc những gam đời xưa lạ
Còn thương nhau xin tiếp sức nhịp đàn
Lão Tứ:
Những gam đời vốn dĩ quá mênh mang
Cất tiếng gọi với muôn ngàn vui thú
Đời chỉ xuân khi lòng mình biết đủ
Cùng thăng hoa dẫu lạc chốn đông về...
Lão Nhị:
Xin một ngày trút cởi những u mê
Xa tiếng vọng của mảnh đời trần tục
Xa ảo ảnh lập lòe trong tiềm thức
Mượn lời kinh ru hát bến bờ xưa...
Lão Tứ:
Rồi cũng qua những dãi nắng dầm mưa
Quên tất cả những ưu phiền lạc lối
Đời lặng im khi đôi bàn chân mỏi
Bỗng cô liêu... sau những nốt thăng trầm!
Lão Nhị:
Chén rượu buồn buốt lạnh cõi trăm năm
Ta cạn mãi những nỗi niềm hư thực
Chốn cô liêu có khác gì tù ngục
Một lần đi ray rứt lắm thân này...
Lão Tứ:
Lời ngọc ngà nghe man mác chua cay
Phảng phất đâu đây nỗi niềm vô cớ
Có lẽ chưa chôn những điều dang dở?
Nặng trĩu lòng bất chợt cháy thành thơ!
Lão Nhị:
Khóc cho người và ta khóc cho thơ
Mong đời hiểu chút tâm tình bé dại
Sợ ngày kia mang nỗi niềm đi mãi
Chốn hư vô đâu chén rượu tỏ bày...
Lão Tứ:
Có lẽ sự đời mang chút "liêu trai"
Bao khắc khoải không bến bờ neo đậu
Chút tâm tư ai đâu người hiểu thấu
Mãi ưu tư… sau cánh cửa thiên đàng
Lão Nhị:
Đi nửa đời gồng gánh nợ nhân gian
Tình vay trả, trả vay xin chọn lựa
Ai nào biết trong hồn tôi còn lửa
Khói yêu thương lay lắt góc đời chiều...
Lão Tứ:
Ai chưa từng nhen nhóm lửa để yêu
Nào đâu hiểu cội nguôn tình vay trả
Nửa đời người ai chắc mình không nợ?
Chốn nhân gian… qua bao kiếp luân hồi
Lão Nhị:
Cuối đường rồi tôi cũng chỉ là tôi
Lời cát bụi, giọt buồn đau vụn vỡ
Chỉ xin em tưới tình tôi nỗi nhớ
Kiếp duyên sau dọ dẫm lối đi về...
Ừ thôi đành vậy! Còn thương nhau xin tiếp sức nhịp đàn. Còn thương nhau xin rót đủ 5 ly cho đủ bạn đủ bè. Chốn hư vô nghe hơi thơ rượu, người đi xa còn dọ dẫm lối về...
(12/01/2015)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
- Trong 'Nhận xét với tư cách': Bạn chọn mục 'Chọn Tên/URL'
- Trong 'Chỉnh sửa hồ sơ': Gõ họ tên vào ô 'Tên', gõ đường link blog của bạn vào ô 'URL' (nếu có, còn không để trống), click nút 'Tiếp tục'.
- Click nút 'Xuất bản'.