Tản mạn mùa Vu Lan
ĐOANG HỒ
(tâm tình cùng B3 Châu Thành 1985)
Nhân dịp “sư thầy” Đồng Liên – Nguyễn Đặng Tiến nhắc đến mùa Vu Lan, tôi xin đôi lời tâm tình cùng B3 Châu Thành 1985-1988.
Chúng ta đều biết đạo hiếu là bổn phận thiêng liêng của mỗi một con người đối với công đức của đấng sinh thành dưỡng dục (cả cha và mẹ). Cha và mẹ như hai vầng nhật nguyệt nặng tựa như nhau trên đôi vai mình. Viết về mẹ thì dễ nhưng viết về cha thì khó vô cùng, và thật tình nếu có viết cho cha (văn, thơ, nhạc) cũng không hay và tình cảm bằng viết cho mẹ.
Trong Kinh Thi Trung Hoa cổ, công ơn cha mẹ được trình bày qua chín điểm, gọi là chín chữ cù lao (sinh, cúc, phủ, dục, súc, trưởng, cố, phục, phúc). Và trong kinh Ðại Báo Phụ Mẫu Trọng Ân, Ðức Phật kể đến mười công đức của cha mẹ. Thì ‘sinh’, ‘súc’ và điều 1, 2 trong kinh, người cha không có chức năng đảm nhiệm nên không “nặng tình” bằng mẹ chăng?
Thật ra, người cha tuy không trực tiếp mang nặng đẻ đau, tuy không sản sinh dòng sữa nuôi con trẻ buổi chào đời nhưng vai trò và trách nhiệm thì lớn vô cùng. Khi mẹ lên bàn sinh, người cha bên ngoài cũng đầy lo lắng, cũng lên bờ xuống ruộng,… có khác gì đi biển đâu?