4 tháng 8, 2011

Đoang Hồ - Em ngang qua tôi. Làm rơi màu mắt. Nỗi buồn góp nhặt. Gởi miền xa xăm...



Mùa thu năm nay có lẽ già hơn mùa thu của hai mươi mấy năm về trước. Ly cà phê ở quán vắng cạnh công viên Gia Định không giọt giọt buông rơi như café Phong Cách, nhưng cũng đủ đắng lòng theo tiếng nhạc dịu êm. Lá công viên không rơi xào xạc nhưng cũng đủ vàng trên lối người qua. Bây giờ là 15h30, trời không mưa và cũng chẳng còn chút nắng. Tôi ngồi chờ nhưng chẳng biết chờ ai. Man mác nỗi lòng, man mác bóng hình xưa…

THÁNG TÁM
Đoang Hồ

Tháng Tám vào thu
Lá vàng chạm ngõ
Ai phơi màu nhớ
Mấy hàng lưa thưa

Chiều không làm mưa
Ướt lòng cô lữ
Đôi lời tình tự
Giăng giăng bến đời

Em ngang qua tôi
Làm rơi màu mắt
Nỗi buồn góp nhặt
Gởi miền xa xăm

Tháng Tám về thăm
Bóng đời thinh lặng
Tình trong màu vắng
Vọng tiếng kêu thầm
(08/2011)





8 nhận xét:

  1. Bóng cũ biệt tăm
    Khung trời nhạt nắng
    Ta nhìn xa vắng
    Thả hồn lãng du.

    Trả lờiXóa
  2. Hỏi đời người được mấy mùa thu? Có những mùa thu dạt dào nhung nhớ. Có những mùa thu lặng lẽ theo ta suốt đời. Phải chăng mùa thu già hay lòng người già đi trong tình trong nghĩa, trong cái xăm xoi kỷ niệm mùa xưa. Cảm ơn những mùa thu xưa đã cho ta biết buồn.

    Cảm ơn tác giả đã cho em những giây phút hồi tưởng mùa thu xưa của một thời con gái. Chồng em (Hoa Đông Tử) đã đọc qua trang blog của anh và rất muốn gởi bài giao lưu tham gia trang, mong bang chủ chuẩn thuận.

    Trả lờiXóa
  3. Lý Đoàn Tín08:58:00 8 thg 5, 2012

    Đoang Hồ viết bằng châu báu kỷ niệm,tiếng thở dài của kẻ sĩ tự nhận mình già nua trong tâm hồn tưởng như hiền hòa nhưng rực lửa của chàng trai uống men tình ái. Những câu thơ mềm mại che giấu một tiếng thét xé lòng lúc về ngang khung trời cũ: Tình trong màu vắng, Vọng tiếng kêu thầm...
    Các cuộc tình qua đi, vết thương thì thành sẹo và còn lại. Thi nhân thì sẹo chi chít vì tâm hồn nhạy cảm của mình, có vết cạn vết sâu, đọc Đoang Hồ thất toàn vết sâu của "dao cắt ngọt đâm". Trong một tiệc rượu, tôi gọi Đoang Hồ là người viết cho hoài niệm. Hoài niệm Đoang Hồ: Ai phơi màu nhớ, Mấy hàng lưa thưa...
    Hóa ra không phải là mấy hàng mà là hàng hàng lớp lớp, định tính mà không định lượng, cố tình làm nhạt nhòa bức tranh sau màn mưa nhung nhớ.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Bạn Lý Đoàn Tín nhận xét hay quá!

      Xóa
  4. Tháng tám về, lại nhớ bài thơ này của bác Đoang hồ.Không thể nói gì hơn về vẻ đep và buồn của mùa thu tháng tám.Tháng 8 năm nay có gì khác tháng 8 của 1 năm về trước nữa không nhỉ? không biết những giọt cà phê năm nay rơi như thế nào?

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Tháng Tám vẫn mãi là Tháng Tám, Muội ơi! Bao lời dấu yêu chạm ngõ tâm hồn. Bao câu tình tứ giăng đầy mơ khuya. Ta như giọt cà phê không rơi về đáy cốc. Ánh mắt nào nuối tiếc chút duyên xưa. Ảo ảnh nào lặng lẽ đẫm trong mưa. Ta đành nhìn thôi, khoanh vùng ký ức.

      Xóa
  5. Anh Tín bảo đă hiểu ai phơi màu nhớ mấy hàng lưa thưa rồi, và Lão Nhị vẫn quyết tâm khoanh vùng ký ức..., toàn là nhũng khái niệm mờ ảo mà sao mênh mang thế làm mọi người phải suy nghĩ thật nhiều mà vẫn mơ hồ, chưa bao giờ tâm hồn của muội lại mỏng manh như thế này! trơi ạ có bao giờ muội lại giống lão Nhị " Em giờ luống tuổi biết yêu" không nhỉ? vì chỉ có yêu mới làm cho mình ngớ ngẩn , à mà yêu thì yêu ai mơi được chứ? thôi chết muội giống Lăo Nhị mất ròi "Ngồi chờ mà chẳng biết chờ ai"

    Trả lờiXóa
  6. Lăo Nhị bảo mình luống tuỗi biếng yêu, muội lại áp đặt cho lão là luống tuổi biết yêu để cho vui chứ đùng giận muội nhé.Khi bé Hằng (con gái 14 tuổi) thấy câu" Tôi ngồi chờ mà chảng biết chờ ai" nó bảo sao giồng bệnh tự kỷ vậy? muội vừa buồn cười vừa thấy xót xa cho những kẻ sống quá nội tâm như huynh muội chúng mình...Nhưng mà thích như thế phải không?

    Trả lờiXóa

- Trong 'Nhận xét với tư cách': Bạn chọn mục 'Chọn Tên/URL'
- Trong 'Chỉnh sửa hồ sơ': Gõ họ tên vào ô 'Tên', gõ đường link blog của bạn vào ô 'URL' (nếu có, còn không để trống), click nút 'Tiếp tục'.
- Click nút 'Xuất bản'.