31 tháng 12, 2011

Lý Đoàn Tín - Kiều nữ ơi! Ai mang vết thương muối xát quặn lòng...





THƯ VIẾT CẢI LƯƠNG
CHO NGƯỜI 
Lý Đoàn Tín
(tặng “báu vật” của tôi)



Đã lâu rồi, lòng ta tĩnh mịch như mặt hồ không gợn sóng. Bỗng nhiên, người xuất hiện để những chiều dài ra trong niềm thương nhớ, để định mệnh lại chọc ghẹo trái tim dễ tổn thương lỗi nhịp loạn cuồng.

Ánh mắt nào ngây dại buổi hoàng hôn. Vai thiếu nữ buông chùng, tóc mây xanh hờ hững, bờ môi mềm cuốn ta vào nỗi đau dịu ngọt... Vệ nữ nào về trong đêm nay…

Phía sau vầng hào quang của vinh quang là cay đắng, “giọt nước mắt rơi về phía nụ cười”, em hồn nhiên dạo quanh đời, hát ca lòng họa mi buổi sáng, ta chiều rồi, đếm lá vàng khô. Ta dối lòng ta cảm giác mơ hồ, thương cho lắm để rồi đau cho lắm.

Thương giấc ngủ âm thầm vò võ, đau con đường căn gác nhỏ xiêu xiêu, định mệnh không trớ trêu nên ta phải gặp người, đa đoan quá hàng cây buồn để rồi xơ xác lá.

Con đường nào em thường đi qua, cho ta gửi tình ta trong từng viên đá, run lòng hoa, bờ cỏ đếm chân hồng.

Gọi tên người từ trời đêm thăm thẳm, từ ban mai đợi nắng, giọt sương tan tiếc nuối phút trăng tàn. Gọi tên người tim ta chùng xuống, Kiều nữ ơi! Ai mang vết thương muối xát quặn lòng.
(Tp. Hồ Chí Minh, 11.2011)





Sự Thành – Rượu soi ngày đầu bạc. Trải mời cuộc rong chơi...




Rượu cuối năm
SỰ THÀNH

Chỉ chừng mươi cuộc rượu
Chúng mình già thêm năm
Tay trần em châm rượu
Mùa xuân sang âm thầm

Chỉ chừng mươi cuộc tình
Thơ rộ mùa tái giá
Biết em nào cũng xinh
Rồi em nào cũng nản

Chỉ chừng mươi đứa bạn
Cũng đủ một chiếu đời
Trải mời cuộc rong chơi
Rượu soi ngày đầu bạc
(31/12/2011)





Kiều Thành - Tóc ta dù có bạc dần. Tấm lòng trinh bạch trong ngần bạn ơi...


Cuộc rượu hôm đó rất vui với những người có thể chia sẻ hết nỗi lòng nhưng tôi chợt nghĩ rồi sẽ còn được bao nhiêu lần như thế này nữa. Cảm xúc đến, tôi viết nhanh bài thơ “Dốc bầu tâm sự” rồi đọc cho tất cả cùng nghe. Có người thích, có người không, bảo sao buồn thế, tác giả muốn chết à. Nhưng thật sự là vậy, có cái gì tồn tại mãi đâu, người đầu tiên phản đối bài thơ hôm nay không còn nữa. Để tưởng nhớ người bạn cũng là người anh, tôi đưa bài thơ này lên thay nén tâm nhang kỷ niệm 7 năm ngày mất của anh Vũ Quang Thịnh.

Dốc bầu tâm sự
KIỀU THÀNH

Hôm nay mình uống cho say
Sau này chưa chắc có ngày gặp nhau
Đời người là giấc chiêm bao
Thế gian là cuộc bể dâu khôn lường
Rồi đây xa cách ngàn phương
Có còn nhớ, có còn thương bạn bè?
Dốc bầu tâm sự nhau nghe
Rồi mai mốt có kẻ về trăm năm
Rót đầy ly rượu sủi tăm
Thuốc thơm một điếu gọi thầm cố nhân
Tóc ta dù có bạc dần
Tấm lòng trinh bạch trong ngần bạn ơi
Bạn say, mình cũng say rồi
Nâng thêm một chén ly bôi cuối cùng
(2001)





15 tháng 12, 2011

Đoang Hồ - Đã từng rét buốt tháng ngày đông. Mới quý làm sao bếp lửa hồng. Tạo hóa xoay vần lo đến lượt. Tình đời san sẻ có vui không?...




ĐÔNG CẢM
Đoang Hồ

Đã từng rét buốt tháng ngày đông
Mới quý làm sao bếp lửa hồng
Cái đĩ co ro nằm giữ chợ
Thằng cu cúm rúm đứng canh đồng
Ăn sương uống gió mà no dạ
Quấn chiếu trùm chăn chẳng ấm lòng
Tạo hóa xoay vần lo đến lượt 
Tình đời san sẻ có vui không?...
(12/2011)







9 tháng 12, 2011

Đoang Hồ - Mười chín năm ta thắp nến cho em...




Mười chín năm yêu
ĐOANG HỒ
(gởi Vợ tôi – Chúc mừng sinh nhật 10/12)

Anh thắp lên mười chín ngọn nến hồng
Trả lại em những nõn nà mười tám
Anh hái vội những vì sao thức sớm
Trả lại em những lóng lánh đôi mươi

Mười chín năm như một chuyến rong chơi
Ta ngao du bên ái tình chồng vợ
Ta đi qua những giận hờn, thương nhớ
Nhóm lửa lòng sưởi ấm những tin yêu

Khi khói sương len lỏi giấc mơ chiều
Khi da thịt chớm vào mùa khô hạn
Nước mắt buồn trào tuôn vào đêm vắng
Trái tim buồn thổn thức nỗi hư không

Anh thắp thêm mười chín ngọn nến hồng
Mong cho em nhiều tháng năm hạnh phúc
Và nhiều hơn những gì em mơ ước
Mãi yêu đời và yêu những mùa xưa
(12/2011)





25 tháng 10, 2011

Đoang Hồ - Chuổi trầm tư chấm phá khúc cô đơn...



Có những câu thơ chắt lọc từ nhiều năm tháng. Có những vuông tranh ráp nối suốt nửa đời người. Dù có lâu, ta vẫn đợi. Đợi một ngày Tín chấm phá những nét cuối cùng cho bức “Thiếu nữ và Sen” để được cùng uống rượu dưới trăng, cùng chiêm ngưỡng nàng, sống với nàng… trong tranh.

Thiếu nữ và Sen
ĐOANG HỒ
(gởi họa sỹ Lý Đoàn Tín)

Bờ ngực ứ căng tròn trên giá vẽ
Môi như sen e ấp nỗi niềm riêng
Chàng họa sỹ múa tình qua khói thuốc
Dìu dắt sắc màu nhún nhảy thôi miên

Chàng lột tả những vuông đời trần trụi
Nàng thăng hoa khi da thịt lên đời
Khi hình hài hiện sinh màu tội lỗi
Một tình yêu kịp hóa kiếp luân hồi

Nàng đông cứng giữa bóng đời nghiệt ngã
Giữa ngàn sen trinh khiết đến vô hồn
Đêm lảng vảng những nụ mơ vội vã
Chuổi trầm tư chấm phá khúc cô đơn

Nàng đâu hiểu những gam đời hư thực
Sớm điểm tô nhào nặn một kiếp người
Chàng họa sỹ trầm mình trong vô thức
Bụi hồng trần lặng lẽ cháy trên môi
(10/2011)





23 tháng 10, 2011

Đoang Hồ - Ta rụng xuống đời nhau. Như lẽ là duyên nợ...




RỤNG
Đoang Hồ

Anh rụng xuống đời em
Những giọt tình vụng dại
Và vần thơ mê mãi
Rong chơi suốt tuổi xanh

Em rụng xuống đời anh
Suối tóc mùa con gái
Vòng tay chiều mềm mại
Rung lên muôn sắc màu

Ta rụng xuống đời nhau
Như lẽ là duyên nợ
Thời gian đầy luyến nhớ
Nghe tình man mác say
(10/2011)





7 tháng 10, 2011

Hoa Đông Tử - Cắm cây sào dài, vạt nắng lấm lem. Tình tôi ướt nhèm, em phơi mấy bận...




PHƠI TÌNH MÙA LŨ
Hoa Đông Tử

Ai đẩy ai đưa con nước trắng đồng
Thương em nặng lòng lấy chồng trái vụ
Mượn chiếc ghe bầu chở tình tránh lũ
Gói ghém nỗi niềm đổi gạo nuôi nhau

Con sáo kêu chiều, con sáo về đâu
Nhìn lục bình trôi, xót đời chìm nổi
Khóe mắt em cay, lòng tôi ám khói
Rơm rạ vợ chồng góp lửa qua đêm

Cắm cây sào dài, vạt nắng lấm lem
Tình tôi ướt nhèm, em phơi mấy bận
Sáng lưới chợ đời, chiều câu duyên phận
Tôm tép chạy đồng ngụp lặn nương nhau

Rượu trắng khơi lòng, vọng cổ đôi câu
Em gói tình tôi sắc màu sen súng
Điên điển chưa vàng, trăng ngày chớm rụng
Con nước vơi đồng, tình nặng phù sa
(miền Tây, 10/2011)






3 tháng 10, 2011

Đoang Hồ - Trần gian xanh cỏ...




ĐỨT
Đoang Hồ

Đứt tay đổ ruột ai đau?
Ăn mày cười toét, kẻ giàu khóc than

Đứt tình tím tái tim gan
Chia nhau một mớ mộng vàng rồi đi

Đứt đời giọt lệ phân ly
Trần gian xanh cỏ lo gì trắng xương...
(10/2011)





23 tháng 8, 2011

Đoang Hồ - Ly rượu hồng nhóm lửa sưởi đêm sương. Ngửa hồn thơ ngủ vùi triền cát trắng...




NHỚ BẠN
Đoang Hồ
(gởi Sự Thành và Y Long)

Mình ba đứa cùng chung quê xứ Quảng
Chớm bạc đầu, chạy vạy mộng thi nhân
Mơ duyên xa, ăn ngủ khối tình gần
Úng chồi thơ, thấm đậm lời bè bạn

Mình ba đứa cùng xa quê xứ Quảng
Đứa thị thành, đứa bồng bế lên non
Bờ vai gầy gánh nặng vợ nợ con
Đời trôi dạt mang tình quê vô hạn

Mình ba đứa cùng nhớ quê xứ Quảng
Mùa trăng về xao động bến rừng dương
Ly rượu hồng nhóm lửa sưởi đêm sương
Ngửa hồn thơ ngủ vùi triền cát trắng 

Mình ba đứa cùng yêu quê xứ Quảng
Con gió chiều bảng lảng cuối chân đê
Thương mẹ mình và càng thương mẹ bạn
Mắt xa xăm mòn mỏi ngóng ai về
(08/2011)





19 tháng 8, 2011

Đoang Hồ - Góc riêng xưa nghe chừng mùa hoang lạnh...




QUÁN VEN SÔNG
Đoang Hồ
(gởi Sự Thành và Y Long)

Ôi nhớ quá những đêm trăng tháng Bảy
Quán ven sông đầy ắp mấy hồn thơ
Bạn dăm đứa, lo bán mộng mua mơ
Rót tâm sự, trải lòng theo dòng chảy
Người tứ xứ chung phận đời hoang dại
Kẻ tha hương quen quá cảnh bụi bờ

Quán ven sông ai thổi sáo ngâm thơ
Tiếng sáo vo ve khó nghe hơn tiếng muỗi
Giọng ngâm khò khè thua tắc kè chậc lưỡi
Đêm lên đồng theo cung điệu du ca

Nghĩa bạn bè chồng chéo chút duyên xa
Lòng thiếu phụ mơ xuân tình về muộn
Quán ven sông là khoảng trời tâm tưởng
Có bao người bỏ bạn nhảy ôm trăng

Và chiều nay trở lại quán ven sông
Góc riêng xưa nghe chừng mùa hoang lạnh
Bạn bè xưa nổi trôi vào xa vắng
Quán ven sông giờ thinh lặng mình tôi
(08/2011)





17 tháng 8, 2011

Đoang Hồ - Mong một lần về dự hội chùa Lim. Được cùng em kết liền anh, liền chị...




QUAN HỌ
Đoang Hồ

Áo tứ thân phủ lấp rặng trâm bầu
Khăn mỏ quạ vắt ngang bờ mộng ảo
Nón quai thao treo giữa trời mười sáu
Thắt lưng hồng em buộc chặt tình tôi

Câu hát giao duyên buông thõng bên đồi
Giai điệu mời trầu ướt mềm lễ hội
Màu ca từ, tiếng lòng ai nhắn gởi
Có thương nhau xin dạm ngõ nhà em (*)

Mong một lần về dự hội chùa Lim
Được cùng em kết liền anh, liền chị
Dòng sông Đuống còn êm đềm, thi vị?
Tuổi thơ nào em thả dọc triền đê?

Người về phố mang nặng nỗi niềm quê
Kiếp tha hương nhớ quê nhà vô hạn
Thương Quan Họ sao em còn giã bạn
Day dứt tình đồng vọng i í i (**)
(08/2011)

(*) Những ý ca từ trong bài hát Quan Họ: Ai xuôi về
(**) i í i là tiếng đệm, tiếng đưa hơi trong bài hát Quan Họ





13 tháng 8, 2011

Sự Thành – Người Sài Gòn dắt mùa thu rong chơi...




Mùa thu Sài Gòn
SỰ THÀNH

Tôi sẽ dắt mùa thu sang nhà hàng xóm
Gõ cửa em xin một ít lá vàng
Và một ít mưa buồn nhè nhẹ
Với khoảng không gian nắng mật ong vàng

Tôi sẽ dắt mùa thu qua những phố làng
Thăm cụ bà xưa ăn trầu, hút thuốc
Xin hỏi mượn bướm ong thưở trước
Thả về trời mặc áo mùa thu

Tôi sẽ dắt thu về thăm tiếng mẹ ru
Ngủ trong ầu ơ cho ngày chín vội
Thầm thì bài thơ "Đây mùa thu tới"
Có con chuồn ớt lạc vào giấc mơ

Tôi sẽ dắt mùa thu về lại Sài Gòn
Không óng ả nắng, không vàng lá cũ
Tôi sẽ yêu thu khi tình tôi có đủ
Sắc thu xanh trong dáng dấp thị thành
(13/08/2011)






10 tháng 8, 2011

Võ Thị Tân Phương - Hai mươi năm mới nói tiếng thương chồng...




Thương chồng
VÕ THỊ TÂN PHƯƠNG

Có ai như em không?
Hai mươi năm mới nói tiếng thương chồng!
Có phải vì đường về chiều nay lạc lõng?
Bữa cơm chiều biết chắc chẳng ai mong

Vùng biển nghèo sao cũng lắm bão dông
Phức tạp, rối ren ngập tràn cuộc sống
Anh mang sứ mệnh bình yên
Và cứ thế triền miên những đêm thức trắng

Anh dành cho em phần đời phẳng lặng
Sóng gió dập vùi thầm lặng để sau lưng
Giật mình, tóc đã điểm sương
Sắp xong nhiệm vụ, biết buồn hay vui?

Cảm ơn đất trời mang anh đến cho em
Bù tất cả những gì đời không thể
Thơ viết về chồng cứ khô khan là thế
Để lại chút gì trước khi
Bóng xế, chiều buông…
(10/08/2011)





Kiều Thành – Vuốt mái tóc thưa. Thu vừa chạm tới. Hương nồng dịu vợi. Thoảng trong gió chiều...




THU BUỒN
Kiều Thành

Từng bước em đi
Xa dần lối cũ
Đường xưa bóng rũ
Một người lơ ngơ

Bóng mây bơ vơ
Bay qua miền nhớ
Vô tình thấy vỡ
Những lời ngày xưa

Vuốt mái tóc thưa
Thu vừa chạm tới
Mưa ngâu giăng lối
Mịt mờ xa xăm

Bóng cũ biệt tăm
Tình xưa mong đợi
Hương nồng dịu vợi
Thoảng trong gió chiều

Chiếc lá bay vèo
Mang theo hoài niệm
Ai pha sắc tím
Góc hồn lãng du…
(10/08/2011)





8 tháng 8, 2011

Đoang Hồ - Trời biết, đất biết. Chút lương tâm nhặt lên từ địa ngục. Nửa lời kinh đánh thức lão săn già...



Yêu trong say cho tình thêm nồng ấm
Cọ cạ nhau cho xúc cảm dâng đầy
(A Tồ)

LƯƠNG TÂM
Đoang Hồ
(gởi Sự Thành, Y Long)

Ngây ngô, ngơ ngác
Bé hươu non khiêu động lão săn già
Cạm bẫy yêu ma
Ái tình cọ xát

Nửa đời đau nát
Ánh mắt bắc cầu
Tình về đâu? Đời về đâu?
Dền dứ

Thử!? Thôi!
Thôi!? Thử!
Bờ môi ngậm sữa
Da thịt nõn hồng
Mát rượi cõi lòng
Đượm tỏa hư không hương mùi trinh khiết

Trời biết, đất biết
Chút lương tâm nhặt lên từ địa ngục
Nửa lời kinh đánh thức lão săn già
Giấc mơ đi qua
Thêm vài sợi bạc
(song bát 2011)





Đoang Hồ - Lòng nào xào nấu không đau!...




BUỒN TÌNH
(gởi Sự Thành, Y Long)

Treo lên cây
Và bắn
Bùm!

Thế là hết!
Sợi dây đứt rồi
Nỗi buồn chưa chết!
Tung tóe ven đời những nỗi buồn con

Kẻ qua đường buông lời thương cảm
Chát chát chua chua
Nỗi buồn ngâm dấm

Nếu hôm qua
Người đến với ta
Chút tình bằng ớt lúa
Thì hôm nay cũng đủ xé cay lòng

Sẳn đây nửa lít rượu nồng
Gặm cho hết buổi còn không nỗi buồn
Ở đời ai dại ai khôn?

Trăm năm sau, ngàn năm sau
Nỗi buồn vẫn thế!
Trói buộc tình thì dễ
Cởi trói tình vận kế dài lâu

Lòng nào xào nấu không đau!...
(song bát 2011)





6 tháng 8, 2011

Kiều Thành – Phận làm con, chữ hiếu trả sao vừa. Ơn chín chữ cù lao ghi vào dạ!...




LÒNG MẸ
Kiều Thành

Như mạch nguồn lai láng chảy về xuôi
Mẹ thương con bạc đầu còn lo mãi
Nay con đã hơn nửa đời dầu dãi
Đêm đêm nằm, vọng lại tiếng ru xưa

Phận làm con chữ hiếu trả sao vừa
Ơn chín chữ cù lao ghi vào dạ!
Tấm lòng Mẹ bao la hơn biển cả
Nhưng bình yên không nổi sóng vô tình

Nụ hồng tươi đỏ thắm giắt áo xinh
Con hãnh diện có mẹ hiền bên cạnh
Nhìn thiên hạ, nỗi niềm riêng canh cánh
Mong mẹ hiền thấu hiểu rõ lòng con!
(06/08/2011)






Kiều Thành – Đêm tỉnh giấc nghe miệng môi đắng chát. Lời như dao cứa nát trái tim gầy...




NẮNG MƯA
Kiều Thành

Nắng một chút lại mưa rơi ngập lút
Úng hồn thơ úa rũ mất chồi yêu
Mây bao quanh xám xịt sắc trời chiều
Tình nhỏ giọt rơi vào dòng quên lãng

Thâu tóm lại bóng hồng thời quá vãng
Như kén tằm chưa chín vội xé ra
Vẫn hình xưa thấp thoáng mộng đêm qua
Vừa tỉnh giấc miệng môi mình đắng chát

Vẫn hương cũ đâu đây còn thơm ngát
Lời như dao cứa nát trái tim gầy
Kéo chăn lên, trùm kín ngủ cho say
Cơn ác mộng bóng xưa về trêu ghẹo!
(06/08/2011)