Đưa Người
Đoang Hồ
(họa bài Tiễn Em - thơ Nguyễn Thị Thanh Nguyệt)
Đưa người buổi ấy mắt buồn rưng
Thoáng chốc bên nhau biệt núi rừng
Bến xót đau tình... bờ bãi đục
Trời thương cảm nỗi... gió mây lưng
Thuyền mang tự sự theo đời chảy
Sóng vỗ tâm tư chẳng lúc dừng
Chén rót ly tan nào muốn cạn
Nghe lòng đứt đoạn, giả như dưng...
(02/04/2016)
Đệ mượn vần làm phát vui vui đầu tuần nhé lão Nhị:
Trả lờiXóaĐƯA TIỀN
Tay xoèn xoẹt đếm… bỗng rưng rưng
Khoản ngắt vào lương đế thịt rừng
Ngoài tết độ dày thưa trắng bạc
Trong nhà mưa lớn nhỏ đầy lưng
Quỹ đen phải hạn đào không chảy
Mắt đỏ kèm khăn chặm chẳng dừng
Ngửa mặt than thầm cho phận số:
“Ông bà hổng sợ, sợ người dưng” :P
Dung N (4.4.2016)
Oh! Tuyệt Thất đệ...
Xóa