Thơ cho MÈO
ĐOANG HỒ
(thơ vui)
Đã lỡ sa chân cái ngữ mèo
Cam lòng nịnh đĩ sống meo meo
Tiền người đút miệng, ngu sao bỏ!
Chức họ dâng trôn, dại chẳng trèo!
Nạn cũ ghen trời, thôi phải khiếp
Chằn già múa vuốt, sợ gì teo
Mai này đảo phận bà lên Cọp
Dái lão xồm dê điếng lặt lèo...
(24/04/2016)
Đệ mượn vần làm phát vui lễ nghen Nhị:
Trả lờiXóaTHƠ CHÓ MÈO
Chiều qua lỡ dại… chó trêu mèo
Thất… thểu lâm vào cảnh đói meo
Bát đũa hờn mâm lườm mắt liếc
Mùng chăn cuộn cẳng đắp mô trèo
Đâu ngờ tiếng sủa từng cơn trỗi
Lại khiến em quào mọi thứ teo
Một nệm hai đàng hai hướng ngoảnh
Khác chi trải chiếu ngủ giường lèo
Dung N (29.4.2016)
Hahaha....
XóaSợ nhất là mèo quào, chó táp...