TRĂNG GIÓ ĐẠI NGÀN
Lý Đoàn Tín
(tặng bạn bè với thị xã Gia Nghĩa của tôi)
Thị xã nhỏ nép mình bên núi, chung quanh là rừng, rừng xanh ngút mắt.
Trăng.
Trăng rụt rè nấp sau màn sương bềnh bồng như hư như thực. Trăng trải xuống vạt rừng hiu hắt, trăng thập thò đến cửa nhà tập thể mời gọi bước chân lãng tử phiêu du. Trăng xanh và mỏng, trăng tắm gội cho cả cánh rừng muộn phiền ủ rủ sương giăng. Trăng trang nghiêm và hôn phối.
Gió.
Gió đại ngàn thổi buốt từng cơn, gió chạy dài trên sườn đồi, gió thốc vào vách ván, gió ríu vào thinh không để buồn cho cánh vạc chập choạng kêu sương, gió xua tiếng con hoẵng con lạc mẹ bay đến bên trời, gió có lúc thì thầm mơn man lá cỏ, gió có lúc hú lên cuồng nhiệt làm cả cánh rừng ngả nghiêng nhảy múa, gió như muốn gửi tiếng lá rừng xào xạc vào đêm thâu, gió như muốn phơi cả lòng mình với trăng với núi, gió đi lang thang vào hun hút…
Đêm lạnh cuối năm.
Hồi đó tôi còn trẻ, còn đi tìm một nửa của đời mình, có nhiều đêm thức cùng phố núi để nghe tiếng gió đại ngàn dưới trăng khuya. Em, ngày xưa tóc rối bời trong gió, trong trăng trời cao nguyên lồng lộng, giờ ở nơi nào, còn nhớ gió trăng đêm…
Tp.Hồ Chí Minh, 06.07.2012