29 tháng 7, 2015

Nguyễn Thị Thanh Nguyệt - “Chia tay con nước lại ròng”, ô hay, không ròng mới lạ! Một chút tình lưu luyến, trút cạn lòng...




Cảm xúc cùng bài thơ
BÊN DÒNG CỔ CHIÊN
Nguyễn Thị Thanh Nguyệt

BÊN DÒNG CỔ CHIÊN
Đoang Hồ

1. 
Đứng trước sông
Mới thấy sông bao dung như mẹ
Con tháng năm xuôi nguồn ngược bể
Có bao giờ cảm thấu hết cù lao?
Chảy mãi một đời lầm lũi khổ đau
Gạn nước mắt chia hai mùa ngọt mặn
Mẹ cứ sợ một ngày kia lạch cạn
Thuyền con sa bước lạc dòng…

2.
Đứng trước sông
Mới thấy sông dịu dàng như người con gái
Từng hạt yêu thương lắng bồi xanh cồn mượt bãi
Mơ làm cây đước cội bần ngày ngày cắm rễ tình em
Mà đợi phù sa trở giấc đêm đêm
Thương con cá leo cây ăn bờ ngủ bụi
Ai khua mái cho tiếng lòng chìm nổi
Chia tay con nước lại ròng…
Đ.H.

... Chưa bao giờ tôi đọc một bài thơ chậm như vậy, đọc mới vài câu phải quay lại đọc từ đầu vì cứ sợ không cảm hết cái sâu lắng của câu từ, cái mênh mông của tình người trong đó...

Bài thơ rộng mở cả về không gian và thời gian, không bị ràng buộc bởi bất cứ một niêm luật nào. Anh thật bản lĩnh khi dám chọn cái “vô chiêu” để đánh gục con tim của nhiều người, trong đó có tôi. Tôi tự hỏi, anh là người “xứ lạ”, tại sao lại ưu ái một con sông cách xa anh hàng ngàn cây số? Tại sao anh lại có thể tìm thấy nơi vùng đất biệt mù này sự “bao dung” của một người mẹ, sự “dịu dàng” của một người yêu? Đối với miền Tây, yêu được một con sông, đếm được từng hạt phù sa, hòa mình vào trong từng chang đước, cội bần… có nghĩa là yêu hết cả đất trời rồi còn gì nữa!

Từng chữ, từng từ dung dị, nhưng qua bàn tay khéo léo của mình, anh đã kịp kết nối lại thành những dòng tuyệt mỹ, không thể khác hơn. Ngay cả những câu mới đọc qua tưởng chừng vô lý “con cá leo cây, ăn bờ, ngủ bụi”, nhưng ngẫm kỹ lại thấy rất đắt: cái chất của một người hào phóng, đầy khát vọng yêu thương là đây, lẽ nào cứ ràng buộc “con cá” ấy mãi chốn sông sâu với “hai mùa mặn ngọt”, “con cá” ấy phải được nếm trải nhiều hơn thế!

“Chia tay con nước lại ròng”, ô hay, không ròng mới lạ! Một chút tình lưu luyến, trút cạn lòng mình đáp tạ người viễn khách. Đọc đến hết bài, tôi vẫn cảm giác rằng lời anh chưa cạn, những ba chấm lửng lơ như còn hẹn ngày anh về thăm lại một dòng sông…
(Sài Gòn, 28/07/2015)





Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

- Trong 'Nhận xét với tư cách': Bạn chọn mục 'Chọn Tên/URL'
- Trong 'Chỉnh sửa hồ sơ': Gõ họ tên vào ô 'Tên', gõ đường link blog của bạn vào ô 'URL' (nếu có, còn không để trống), click nút 'Tiếp tục'.
- Click nút 'Xuất bản'.