22 tháng 11, 2014
19 tháng 11, 2014
Đoang Hồ - Giờ thương cát bụi dường hiu quạnh. Rót chén hư vô kính rượu thầy…
Tuần trước, một người bạn gọi điện nhắc: “Giỗ thầy Ôn năm nay các bạn nhớ về”…
Mai là 20.11 rồi, sẽ có rất nhiều hoa và lời chúc dành cho các thầy cô còn đứng trên bục giảng, nhưng còn những thầy cô đã ra đi…
Dưng tôi lại nhớ về Thầy, lòng xin bày cuộc rượu thơ kính người…
KÍNH RƯỢU THẦY
Đoang Hồ
(tưởng nhớ thầy Ôn)
Bục giảng bao năm mải miết cày
Từng mầm tâm huyết đã nên cây
Lời nhân tiếng nghĩa gieo neo buổi
Nghiệp giáo nghề sư lận đận ngày
Dẫu xác thân đời lâm bến cạn
Rằng lòng chữ đạo giữ niềm say
Giờ thương cát bụi dường hiu quạnh
Rót chén hư vô kính rượu thầy…
(11/2014)
14 tháng 11, 2014
Đoang Hồ - Con đường ngày ấy xa nhau. Đời chia sáu ngã về đâu hỡi người?
Một sáng thứ Bảy nọ, tôi thả bộ một vòng dọc con đường Ngô Gia Tự ngày nào, bao ký ức của một thời sinh viên gần ba mươi năm trước như chợt ùa về… Vẫn còn đây ký túc xá sớm trưa hai buổi đi về, vẫn còn đây đôi hàng cây dầu thả ngàn vạn cánh hoa xoay mỗi mùa mưa đến, vẫn còn đây ngã sáu cho dòng đời trôi về sáu ngã, vẫn còn đây tiếng chuông nhà thờ Văn Lang cho hồn người tịnh lặng mỗi sáng Chúa Nhật… Nhưng bạn bè xưa, hình bóng em xưa giờ thật xa rồi…
CON ĐƯỜNG NGÀY ẤY
Đoang Hồ
(nhớ về con đường Ngô Gia Tự xưa)
Con đường ngày ấy em đi
Hàng cây nắng xõa làm chi tóc hờn
Lao xao lá đợi hoàng hôn
Bờ vai mười tám say con mắt gầy
Tàn mùa hoa gió thơ ngây
Đường như lạnh dấu chân ngày em qua
Tình xưa giờ có nhạt nhòa
Sao còn mỗi một mình ta nhặt sầu
Con đường ngày ấy xa nhau
Đời chia sáu ngã về đâu hỡi người?
Tháp chuông thinh lặng lâu rồi
Vườn hoa xứ đạo ai ngồi cầu kinh…
(11/2014)