25 tháng 2, 2013
20 tháng 2, 2013
Đoang Hồ - Buộc tim mình lên cành nêu cao nhất. Giữ lòng em miền thánh thiện buổi đầu...
GIÊNG
Đoang Hồ
Anh gọi tình về khoác áo tháng Giêng
Rượu ủ Chạp tịnh thiền say năm mới
Thắp lòng em khói hương mùa trẩy hội
Lễ đầu năm kinh kệ tựa thơ tình
Chuông giao thừa lay động sắc bình minh
Mai vàng cánh chạm cửa ngày xông đất
Buộc tim mình lên cành nêu cao nhất
Giữ lòng em miền thánh thiện buổi đầu
Suối xuân tràn ngực nắng ấm đời nhau
Ngàn hoa trái gởi lòng thành cửa đạo
Lời nguyện khấn gieo niềm tin thực ảo
Anh phàm trần và em đấng trinh khôi
Hạt mầm Giêng mùa xé lộc bung chồi
Bờ mật ngọt thơm môi hồng hương tỏa
Bên lối đời chiều xanh vương mắt lá
Nghe đất trời thảng thốt khúc tình xuân
(02/2013)
4 tháng 2, 2013
Đoang Hồ - Nước mắt chực rơi góc trời hiu quạnh. Bờ vai già làm gậy vịn đời nhau...
MIẾNG VUÔNG ĐỜI NGƯỜI
Đoang Hồ
(anh nói với mình – gởi mẹ cha)
Lặng lẽ xé từng vuông ngày cuối năm
Thời gian miếng xanh miếng đỏ
Ba vạn sáu nghìn ngày đã bay vèo quá nửa
Còn lại đây những năm tháng tình già
Ngoảnh nhìn vuông đời đã qua
Đường bước đi mỗi ngày một ngắn
Chân bước đi mỗi ngày một nặng
Nặng vì người, nặng vì nhau
Cái vuông nhà trống trước rộng sau
Quanh năm chứa không đầy tiếng trẻ
Chim đủ lông biếng nương lòng cánh mẹ
Còn lại đây những tâm sự tình già