MƯA ĐẦU MÙA
Đoang Hồ
Chiều Sài Gòn
mưa về bất chợt
Hàng cây xanh rung lá mỉm cười
Lòng phố phường
kịp mùa tắm gội
Cát bụi đời thường trĩu nặng màu mây
Mưa vòng dốc ngực
Áo mỏng em khoe phơi bày ngọc thể
Ta dán vào em đôi mắt già nua
Khoanh vùng ký ức
Góc cuối cung đường
Ai bỏ quên nỗi buồn không số
Chim cút côi buông chùng cánh vỗ
Mắt em vương mấy hạt đầu mùa...
(04/2012)
Tháng tư sắp hết, mưa đầu mùa của bác dễ thương quá mà sao con mắt lại già nua vậy? già nua nhưng lại rất yêu đời phải không?tự dưng lại nhớ SG nhớ những cơn mưa đầu mùa quá
Trả lờiXóaThức khuya thế, SM!
XóaLâu quá vẫn còn nhớ những cơn mưa của tháng tư về đấy nhỉ? Nhưng khi nào vô SG nhớ đừng để "đôi mắt già nua dán vào em khoanh vùng ký ức" đấy nhá! Và, nếu tác giả có lụm "nỗi buồn không số " đem tặng thì chớ vội nhận nhe, bởi ai biết trước sẽ "cút côi" thế nào.
Lâu rồi mới thấy người quen ghé thăm nhà lão Hồ, làm gì lặn lâu ghê, có khoẻ không vậy?
XóaÀ, chắc nhờ lão chủ “dán vào em đôi mắt già nua khoanh vùng ký ức”, nên người xưa xuất hiện?
Cảm ơn gia chủ!
MƯA
Trả lờiXóa(Khởi nhất tự)
Mưa rào lả lướt tạo đường thơ
Mưa mát đồng xanh mọi bãi bờ
Mưa tỏa giọt ngời, tươi má thắm
Mưa đùa cánh mỏng, mướt đào tơ
Mưa tuôn nước cuốn chừng mê mải
Mưa thả hồn trôi cứ lững lờ
Mưa của đất trời gieo hạt giống
Mưa vào giấc mộng đến dòng mơ.
Chiều nay Phan Rang mưa to quá,mới từ Sài gòn trở về vẫn còn rất nhiều cảm xúc về mưa, không biết những người bên Quán ven sông hôm ấy cảm nhận đêm mưa " giữa mùa" như thế nào, còn kẻ ngơ ngác này cảm nhận hình như mình đem cơn mưa ấy về PR chiều nay ...Mưa làm cho lòng cứ mềm nhũn nhưng chẳng biết nói gì , chỉ biết nhớ vẩn nhớ vơ thôi.nhưng tuyệt nhiên không phải là cảm giác:
Trả lờiXóaMùa mưa năm ấy qua đi
Chỉ mình tôi nhớ mỗi khi mưa về .nữa đâu!
Sài Gòn mưa đến Phan Rang
XóaĐể Tây Nguyên Nắng cháy vàng câu thơ
Hanh hao năm tháng đợi chờ
Giọt mưa ngày ấy bây giờ nơi đâu
Dẫu rằng biển hoá nương dâu
Vẫn nghe mưa vọng ga tàu ngày xưa.
Rồng Xanh đổ nước về đâu
XóaĐể em tôi ngập nỗi sầu tương tư?
Vu vơ là nụ xinh cười
Mưa xưa đã nhạt cùng người năm xưa?!
Ven sông quán vắng người thưa
Mưa như hát khúc tôi đưa em về...
Lão Rồng hết nước từ lâu
XóaChẳng còn được giọt mưa ngâu ấy mà
Non cao sương khói nhạt nhoà
Hoài trông biển biếc bao la sóng dồi
Lão Tam đừng nghĩ xa xôi
Chắc Rồng lặng lẽ chỉ ngồi ngó theo
Lá khô từng chiếc bay vèo
Bao mùa thu đã vắng teo cõi lòng.(chắc là thế)
KT
Muội ấn tượng nhất là chiếc áo mưa có hai đầu của lão Tam, không biết lão đã đưa đón ai bao nhiêu lần bằng chiếc áo mưa như thế rồi, với muội đây là lần đầu tiên có người " đưa em về dưới mưa đấy!" Bác Đại đừng lo nhé, Lão Tam ngoan và dễ thương thắm.Hôm qua trời mưa to, đường về nhà ngập nước tự nhiên muội lại nhớ đến chiếc áo mưa của Lão Tam nên hơi miên man vẩn vơ một tí về quãng " Đường xa ướt mưa "như thế này:
Trả lờiXóaChiếc áo mưa có hai đầu
Anh đầu trước tôi đầu sau một lần
Đường khuya xa lại hóa gần
Anh bảo tôi đọc mấy vần thơ xưa
Vẫn là chờ đợi, đón đưa
Nếu ngày ấy có áo mưa hai đầu
Có thể họ chẳng lạc nhau
Và bài thơ ấy biết đâu có lời...
Hì hì mà bài thơ có lời hay không có lời thì làm gì cơ chứ!
Phải chi thơ ấy không lời
XóaKhỏi vương tình ý rối bời lòng ai!
Mênh mang với "Mưa Đầu Mùa", nghe âm vang đâu đây giọng hát của Lão Nhị và tiếng đàn của Lý Đoàn Tín.
Trả lờiXóa"Chưa chiều nào buồn bằng chiều nay
Tôi về đây thành phố mưa đầy
Mưa đầu mùa để ta nhớ nhau
Cho em khóc run đôi vai gầy"
....
Nhớ Mưa và nhớ Em quá!