TRÔI
Đoang Hồ
(họa vận bài Xuân Trôi – thơ Kiều Thành)
Mấy tiếng chuông khuya đổ nhạt dần
Hiên đời lắng đọng suối lòng ngân
Tâm linh thức tỉnh phương thờ phụng
Tạo hóa suy tư kiếp chuyển vần
Bạc tóc còn lo chưa khởi nghiệp
Nhăn da mãi hỏi đã nên nhân
Đời người mỏng mảnh như mây khói
Cánh hạc về đâu thoáng ngại ngần...
(02/2012)
Nhà Đoang Hồ mở cửa nhưng chủ nhân đi vắng hôm nay mới về, du hý ở đâu mà lâu vậy ta?
Trả lờiXóaGặp được chủ nhân mừng quá, lão xin mần một phát thử nghe, hehe...!
CẢNH ĐÊM CHỜ SÁNG
Cảnh vắng màn đêm phủ xuống dần
Một mình ngồi ngắm dải sông Ngân
Bâng khuâng tấc dạ về muôn nẻo
Khắc khoải hồn thơ thảo mấy vần
Mong đợi thế gian nhiều kẻ sĩ
Nguyện cầu thiên hạ đẫm lòng nhân
Ngày mai có thể vầng dương sáng
Nắng toả lung linh rạng ánh ngần.
HẠ MUỘN
Trả lờiXóaChừng như nắng hạ cũng phai dần
Thảng thốt ve sầu vọng khúc ngân
Phượng đỏ ngập ngừng chen sắc lá
Cành khô ngơ ngác rụng xoay vần
Cảnh xưa khuất dấu lời tri kỷ
Tình cũ vương hoài mộng cố nhân
Thinh lặng trời chiều ai gọi khẽ
Từng phiên áo trắng nhớ vô ngần.
Tháng 7,nắng chói chang khắp nơi, nắng vẫn thế muội thấy có phai nhạt tí nào đâu, nỗi lòng vẫn thảng thốt khi nhìn hàng phượng tươi thắm , một mùa thi lại đến, tự nhiên lại nhớ cái cảnh ngày xưa mình cũng đi thi, kỷ niệm cứ tràn về dễ thương quá các lão huynh ơi, chảng hiểu tại sao dạo này muội thấy cuộc sống thật dễ chịu nhất là khi nhớ về bạn bè và kỷ niệm.
Trả lờiXóa