1 tháng 6, 2012

Lý Đoàn Tín - Chút nhỏ nhen của Phương Tần đủ đưa tôi về quá khứ vàng phai...







Chớm ghen cùng ƯỚC GHEN
Lý Đoàn Tín



Từ thị trấn Chơn Thành về Sài Gòn, có một đoạn đường chạy qua rừng cao su gần giáp Bến Cát, Bình Dương theo quốc lộ 13.

Rừng cao su mùa cuối đông là mùa đẹp nhất, mùa thay lá não nùng. Thật lạ, cây cao su không thay lá vào mùa thu nên các thi sĩ ít ai nói đến nó. Tôi là bạn của các “thi lẻ” nên hôm nay mạo muội nói lên tiếng lòng khi đọc ƯỚC GHEN của Phương Tần.

Mùa thay lá cho thân cành xương xẩu, nâu đen trên nền trời xanh, công bố sự hy sinh cho chồi non mùa tới. Lá vàng rụng xuống, vàng thật lòng, rụng xuống gốc xanh, rụng tràn ra đường, cứ mỗi chuyến xe qua lại theo gió lên trời, rồi la đà buông xuống, rồi lạc lõng khoe sắc vàng buồn rười rượi, rồi âm thầm lặng lẽ đếm bước chân ai bằng thân phận của loài lá mục cam chịu đất mùn…

Mùa này rừng cao su chưa có lá vàng nhưng sao tôi cũng cứ hình dung một ngày nào đó lá ngậm ngùi theo gió lìa cành. Rồi tôi chớm ghen. Rồi tôi chớm hèn. Rồi lòng tôi bỏ ngõ để tràn về lá vàng mùa cao su 25 năm trước. Khi đó, nàng e ấp cùng tôi đi trong sắc vàng mùa cao su thay lá. Khi đó, lòng còn hồi hộp chuẩn bị đón mùa Xuân mới và mùa yêu hàm tiếu mơ hồ.

Chút nhỏ nhen của Phương Tần đủ đưa tôi về quá khứ vàng phai. Soi gương thì lâu nay không dám vì đọc Đoang Hồ nên mới biết mình già quá đi mất nhưng một bóng hình để ghen thì cũng bắt đầu gây thương gây nhớ…
(20/09/2012)





Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

- Trong 'Nhận xét với tư cách': Bạn chọn mục 'Chọn Tên/URL'
- Trong 'Chỉnh sửa hồ sơ': Gõ họ tên vào ô 'Tên', gõ đường link blog của bạn vào ô 'URL' (nếu có, còn không để trống), click nút 'Tiếp tục'.
- Click nút 'Xuất bản'.