Tình buồn
ĐOANG HỒ
(họa bài Tình Khúc Buồn - thơ Thạch Thảo)
Sông chiều vạt tím lặng thầm trôi
Cánh nhạn tha hương vọng cuối đồi
Chén rượu say đời cung mộng vỡ
Con thuyền lạc bến tiếng lòng rơi
Lần đưa lệ đỏ quên lời hẹn
Bữa tiễn sương mờ lỡ khúc bôi
Ngại nói thương em từ buổi ấy
Nên giờ đắng ruột, trách mình thôi!
(11/2012)
CŨNG ĐÀNH
Trả lờiXóaTrăng lạc ngang trời mộng vỡ trôi
Sao đêm ủ lạnh bóng bên đồi
Sầu lên ướt đọng sương khuya rụng
Hận phả khô mù gió sớm rơi.
Ví phải phụ tình người cắn đắng
Còn hơn ô nhục đứa vôi bôi!
Trăm năm chữ hiếu đem làm trọng
Đau xót muôn trùng đau mãi thôi.
Khi trăng sao còn lạc mộng, ủ buồn thì tình người có chắc gì mãi mãi cùng đường chung lối. Thà một lần ngậm đắng nuốt cay phụ tình phụ nghĩa còn hơn trăm năm chịu tiếng đời bôi vôi trát mật sống với thân phận ô nhục...
XóaCảm ơn Hàn Mặc Kệ!
Xin chào anh!
Trả lờiXóaGhé thăm anh và thưởng thơ. Hay thật. Hèn nào có người bạn em rất ngưỡng mộ.
Cho tui ngưỡng mộ "ké" với nhé hihi
Trả lờiXóaCám ơn chị Đỗ Lan Phương và Hang Thuy ghé thăm. Nhà không rượu không trà, chỉ toàn thơ và thơ... mời hai chị dùng tạm vậy nhé.
Trả lờiXóa